Chương 11: (Vô Đề)

Bởi vì chuyện đổi sách nên Từ Vãn Tinh nghẹn một bụng tức.

Cố tình càng xui xẻo hơn là sau khi tan học cô vừa chạy tới quán trà thì đã thấy Từ Nghĩa Sinh thổi râu trừng mắt hung hăng hỏi: Con tới làm gì?

"Giúp ba trông sạp đó."

Cô không hiểu gì hết.

"Hôm qua ba nói cái gì? Con đều bỏ ngoài tai hết rồi hả?"

"Không không không ——"

Đúng vậy, cô đúng là coi như gió thoảng bên tai rồi.

Từ Vãn Tinh bắt đầu khổ sở nghĩ lại: ngày hôm qua lão Từ nói cái gì một đống lung tung rối loạn cô nhớ không nổi.

Nhưng không sao, Từ Nghĩa Sinh cũng biết cô không nghĩ ra.

Ông hung dữ trực tiếp nói luôn:

"Ba đã nói rồi, từ hôm nay trở đi con không cần tới hỗ trợ quán nữa, mỗi ngày tan học thì ở nhà làm bài tập cho nghiêm túc, không được chậm trễ thời gian!"

Í, đây không phải lời lúc giận dữ à?

Từ Vãn Tinh không thể tin tưởng mà nhìn ông hỏi: Ba nói thật hả?

Từ Nghĩa Sinh không nói chuyện mà dang tay chỉ về phía hẻm Thanh Hoa, vẻ mặt kiên quyết.

"Được rồi, được rồi, con đồng ý với ba sẽ không đến quán trà đánh bài giúp dì Trương nữa, chỉ ở quán phụ ba ——"

Không được.

"Vậy…… lúc quán không quá đông con nhất định sẽ bớt thời gian đọc sách ——"

Cũng không được.

Từ Nghĩa Sinh quả thực đã hạ quyết tâm, mặc kệ việc buôn bán bận thế nào, dù thiếu người thì sẽ bán ít tiền hơn nhưng ông tuyệt đối không thể để con gái mỗi đêm tới sạp bận việc với mình.

Không nói tới chuyện con bé có thể bị kéo vào quán trà lấp chỗ trống dánh bài, chỉ nguyên việc con bé đã lãng phí quá nhiều thời gian ở ngoài này đã là không được.

Đứa nhỏ nhà khác từ nhỏ đã tham gia đủ loại lớp học thêm, chỉ có Từ Vãn Tinh là từ lúc tập tễnh học đi đã theo ông đi bán hàng, gặp đủ thứ người.

Hiện giờ cô đã lớp 11, ông không thể để con gái vừa sinh ra đã ở vạch đích thì ít nhất cũng không thể cản trở con bé tiến lên được.

Cha con họ Từ người nào cũng bướng bỉnh, nhưng ở chuyện này thì lão Từ vẫn tuyệt đối có bản lĩnh.

Rốt cuộc ông cũng nhiều kinh nghiệm sống hơn Từ Vãn Tinh.

Và đương nhiên Từ Vãn Tinh chỉ có thể chiến bại và trở về nhà.

Từ gia ở đầu hẹp nhất của hẻm Thanh Hoa, là một ngôi nhà trệt hai tầng nho nhỏ.

Bên ngoài là tường bằng gạch đỏ cổ xưa, cũng không ốp gạch men.

Vì hàng năm dãi nắng dầm mưa nên xi măng có loang lổ rêu xanh, ngoài ra còn có dây đằng màu xanh lặng yên bò lên.

Qua tháng ngày tích lũy chỗ này đã có một mảng dây thường xuân xanh um, từng nhánh thường xuân đan thành cái võng, trong lúc lơ đãng để lộ vẻ đẹp tráng lệ của sinh mệnh.

Nghe nói từ đời ông của Từ Nghĩa Sinh nhà bọn họ đã ở đây, căn nhà này cũng có thể nói là đã rất già.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!