Chương 14: (Vô Đề)

Hai người bọn họ cùng nhau trải qua năm mới.

Mọi năm thường có vài bằng hữu thân thiết gọi điện thoại cho Tưởng Tế Văn, quan tâm hắn tất niên có dự định như thế nào, còn có ý muốn mời hắn đến nhà. Lời mới khách sáo, còn có tâm tư muốn giới thiệu đối tượng cho hắn vẫn còn độc thân. Trước đây Tưởng Tế Văn đều chạy ra nước ngoài để lấy lí do từ chối, một mình lẳng lặng trải qua tất niên. Hiện tại hắn còn có một người bên cạnh, không có cách nào đi xa được.

Tưởng Tế Văn muốn mang Lan Tinh đến nhiều nơi thăm thú nhưng trước mắt không dám dẫn cậu đi quá xa, tránh xảy ra chuyện. Năm mới này hai người tựa hồ đều ở trong nhà.

Lan Tinh không có khái niệm gì về tân niên nhưng Tưởng Tế Văn từng nói với cậu đây là thời điểm vui vẻ nhất, hắn cũng cao hứng nói một câu "Chúc mừng năm mới". Bọn họ ăn một bữa cơm đơn giản, Lan Tinh chỉ có thể ăn những món ăn quen thuộc nên bọn họ giản lược tất cả, phần lớn chỉ ăn đồ nấu hoặc chưng.

Buổi sáng mùng 1 hai người đều không có thân thích đến chơi liền đi xuống tầng dạo một vòng. Buổi sáng hôm nay vẫn như buổi sáng những ngày khác, mặt trời vẫn mọc lên từ hướng đông, dương quang sáng lạn, không khí mới mẻ, nhưng Tưởng Tế Văn vẫn cảm giác được ngày hôm nay có điều gì đó khác với ngày hôm qua, một năm mới đã bắt đầu, cuộc sống mới cũng bắt đầu.

Tết Thanh Minh Tưởng Tế Văn đem Lan Tinh đi tảo mộ, mộ cha hắn, còn có mộ của Lan Mẫn. Cha hắn trước khi qua đời đã mua tốt một phần đất cho Lan Mẫn ở ngay bên cạnh mình, Tưởng Tế Văn nhớ tới lại cảm giác có chút buồn cười, nếu không phải Lan Mẫn ngoài ý muốn bị tình nhân sát hại, nàng sao có tư cách để an táng bên cạnh cha của hắn?

Trên bia mộ của Lan Mẫn thiếp một bức ảnh nhỏ, ghi lại nét đẹp của nàng vẫn như trước. Lan Tinh thấy ảnh trên bia mộ, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.

"Mẹ…" Lan Tinh nói.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Tế Văn nghe thấy Lan Tinh nhắc đến Lan Mẫn, hắn vốn vẫn tưởng cậu đã sớm quên nàng.

Lan Tinh tiến lên xem xét bia mộ, tựa hồ rất ngạc nhiên đây là cái gì, vì cái gì lại có ảnh của Lan Mẫn. Tưởng Tế Văn giữ tay cậu lại, nói Lan Mẫn đang ngủ ở bên trong.

Cậu hỏi Tưởng Tế Văn, "Mấy giờ, tỉnh lại?"

Lan Tinh không thể hiểu nghĩa của hai từ "Tử vong", một năm trước từng có người nói mẹ cậu đã chết, nhưng không có ai giải thích cho cậu "Chết" nghĩa là gì.

Tưởng Tế Văn suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, chợt nhớ đến một đoạn lời thoại trong phim truyền hình, "Nàng đã chết. Tử vong chính là ngươi không thể gặp lại nàng. Nàng ly khai sẽ không trở lại. Nhưng là—" Tưởng Tế Văn xoa đầu Lan Tinh, "— ngươi có thể nhớ tới nàng, nàng sẽ luôn sống mãi trong tâm trí ngươi."

Lan Tinh không biết có hiểu điều Tưởng Tế Văn nói hay không nhưng cậu có vẻ lo lắng. Vừa từ nghĩa trang đi ra Lan Tinh liền hỏi, "Ngươi cũng sẽ, chết, sao?"

Tưởng Tế Văn ngẩn người, cầm lấy đôi tay có chút lạnh của Lan Tinh, nói, "Chúng ta đều sẽ chết, nhưng phải rất lâu rất lâu về sau." Thân thân trán cậu, thở dài nói, "Ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình."

Buổi chiều một ngày nọ Tưởng Tế Văn theo quy luật sau giờ tan tầm đến đón Lan Tinh. Bình thường xe cộ có chút đông đúc nên hắn luôn tan ca sớm hơn để Lan Tinh không phải chờ. Hôm nay ngoài dự kiến có tai nạn giao thông ở phía trước, một chiếc xe chở bùn cát bị đổ ra đường, phải mất một ít thời gian mới khai thông được. Tưởng Tế Văn nhấn mạnh ga, hiện tại đã muộn hơn mười phút.

Tưởng Tế Văn còn chưa kịp dừng xe đã thấy Lan Tinh đứng ở cửa chờ hắn, lắc lư đi tới đi lui qua lại. Tưởng Tế Văn trong lòng sốt ruột, xuống xe chưa kịp đóng cửa đã vội chạy đến. Lan Tinh thấy hắn thì không xoay quanh nữa mà bước nhanh xuống bậc thang, hai tay mở ra, chạy nhào vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy hắn.

Tưởng Tế Văn đứng sững lại.

Lan Tinh hổn hển thì thầm, "Sáu giờ! Sáu giờ! Sáu giờ!"

Tưởng Tế Văn ôm lấy cậu, "Đường bị tắc mất một lúc…"

Không biết Lan Tinh có hiểu không lời giải thích của hắn không, cậu rất nhanh buông ra hai tay, miệng nhắc đi nhắc lại "Về nhà về nhà" rồi tự mình thẳng hướng ô tô đi đến.

Tưởng Tế Văn ngây người một hồi.

Vừa rồi là ôm sao?

Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều Lan Tinh đã đứng ở bên kia bất mãn kêu, "Về nhà! Về nhà!"

Tưởng Tế Văn vội vàng bước nhanh tới, mang theo tiểu gia hỏa không ai hiểu được kia trở về.

Hơn mười phút hắn đến muộn này tựa hồ không khiến Lan Tinh lo lắng, trừ bỏ cái ôm kia, tất thảy đều giống đứa trẻ bình thường chỉ phải đợi lâu hơn một chút, cuối cùng hân hoan ra về.

Lan Tinh bước vào cuộc sống của Tưởng Tế Văn một năm, một năm này hắn thậm chí còn không thể nhớ trước kia khi không có cậu hắn sống như thế nào. Mỗi ngày đều đúng năm giờ tan tầm, về nhà, nấu cơm, xem ti vi, đọc sách; đúng giờ lên giường đi ngủ, không có tăng ca đến đêm khuya, tất cả mọi việc đều được giải quyết vào ban ngày.

Hơn một năm này Lan Tinh cũng có rất nhiều biến chuyển. Cậu chủ động mở miệng nói chuyện, không còn thường xuyên lo âu phát cuồng, khi xưng hô sẽ gọi Tưởng Tế Văn là "Ngươi", học được cách ôm, khẩu vị cũng tốt hơn, lượng cơm ăn được nhiều hơn, sắc mặt hồng nhuận, cao thêm 5cm, tăng 7kg thể trọng.

Mà căn nhà hiện đại nguyên bản đen

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!