Ngoài cửa sổ trời băng đất tuyết, trong phòng ấm áp như xuân.
Thẩm Hoài Cảnh ôm Ôn Đinh vào trong ngực, từ phía sau lưng nhè nhẹ tiến vào. Ôn Đinh kiềm chế người
- rên một tiếng. Thẩm Hoài Cảnh hôn môi cô, bàn tay trên sống lưng mềm mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm dịu đi sự khó chịu của cô. Ôn Đinh lùi ra sau dựa vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, tay đưa lên vuốt ve mặt anh.
Thẩm Hoài Cảnh lật cô qua, đặt ở dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, làm cho hô hấp của anh dồn dập, ấn xuống người cô động một cái. Ôn Đinh hừ nhẹ một tiếng, cắn chặt môi dưới để cho mình không kêu ra tiếng. Thẩm Hoài Cảnh tay sờ lên môi của cô, nhẹ nhàng xoa, ngăn cô tự cắn mình bị thương. Ôn Đinh vô ý thức có chút hé miệng, liếm lấy ngón tay của anh một chút.
Xúc cảm ấm áp, làm con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh càng thêm tĩnh mịch nóng bỏng hơn, không khỏi tăng nhanh luật động. Ôn Đinh khó nhịn ôm lấy cổ anh, đem thân thể của mình nghênh đón. Không biết qua bao lâu, Thẩm Hoài Cảnh kiềm nén gầm nhẹ một tiếng, nơi nào đó đột nhiên nóng rực làm Ôn Đinh leo lên đỉnh khoái cảm. Thẩm Hoài Cảnh áp vào người cô thở hổn hển. Ôn Đinh còn ở lại trong dư vị, đôi mắt ngấn nước không có tiêu cự nhìn anh.
Bàn tay lớn vô thức chạm vào vành tai của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, xúc cảm mềm mại làm cho người đàn ông vừa mới phát tiết qua một lần tâm viên ý mã(*), không khỏi nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của cô, liếm láp gặm cắn. Một trận tê dại chảy qua khắp thân thể, làm thân thể mẫn cảm của Ôn Đinh lại một lần nữa có phản ứng, không khỏi nhẹ nhàng nhúc nhích.
Nơi nào đó của Thẩm Hoài Cảnh lại một lần nữa lên cao, anh ngẩng đầu, đôi mắt động tình nhìn cô, trong giọng nói mang theo kìm nén: "Lại một lần nữa được không?"
(*) Tâm viên ý mã: ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa.
Mặt Ôn Đinh đỏ bừng, không khỏi mở ra con mắt khác không nhìn anh, hai tay lại ôm chặt cổ của anh, đem mình đưa lên.
Thẩm Hoài Cảnh gặm cắn vai cô một phen, đưa hai chân cô vòng lấy eo của anh, lại một lần nữa tiến vào.Sáng sớm, chỉ mới hơn sáu giờ, Liên Hiên liền tỉnh, nhìn trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng một chút, nhíu mày anh tuấn, sau đó đưa tay chọc chọc vào người giường bên. Người không nhúc nhích, Liên Hiên lại chọc chọc, một bàn tay đập vào tay anh, nương theo giọng nói lầm bầm: "Đừng quấy rầy tôi ngủ."
Liên Hiên không thể nhịn được nữa, thân thể nằm ngang thân thể hướng xuống gian nan ngọ nguậy, thật vất vả để đầu cùng người nằm lỳ trên giường song song, sau đó ở bên tai người đó hét lớn một tiếng: "Lão tử muốn đi nhà vệ sinh."
Vi Thiến bị anh rống một tiếng chấn động đến khẽ run rẩy, ngồi ngay ngắn, mắt mông lung nhìn qua, thì nhìn thấy một mặt biểu hiện táo bón của Liên Hiên: "Nếu em không dìu anh đi nhà vệ sinh, em sẽ thấy một cái vòi nước bị hỏng." Hôm qua, ngoại trừ Thẩm Hoài Cảnh dìu anh đi nhà vệ sinh một chuyến, cho tới bây giờ anh động cũng không động nha.
Vi Thiến khóe miệng co giật mấy lần, tự động ngăn chặn ngôn ngữ thô tục của anh, yên lặng đứng dậy xốc chăn của anh lên: "Đi thôi."
Liên Hiên nằm ở đó, giang hai tay ra, giống như đại gia: "Dậy không nổi."
Vi Thiến hít một hơi thật sâu, một bàn tay giơ lên muốn đánh một cái. Liên Hiên vội vàng chống đỡ: "Em đánh một cái này, coi như mở áp."
Vi Thiến ngưng động tác lại, con mắt không tự chủ nhìn xuống nửa thân dưới của anh, vội vàng không kịp chuẩn bị, nhất trụ kinh thiên kia lọt vào tầm mắt cô. Nhìn thấy ánh mắt của Vi Thiến, Liên Hiên thầm kêu một tiếng không ổn, làm sao đem cái này gốc rạ này quên đi, bản năng hướng bên cạnh nghiêng người, muốn né tránh tầm mắt của cô, không ngờ động tác quá lớn, "Bịch" Một tiếng rớt xuống giường.
Liên Hiên nằm trên sàn mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đau đớn trên người đã không đủ để che lấp nội tâm bi thương của anh, chỉ cảm thấy sinh không thể luyến, nếu không phải tối hậu quan đầu thân thể anh nghiêng, vận tử mệnh kia hẳn là xong rồi.
Vi Thiến không kịp đỏ mặt, bước lên phía trước dìu anh. Liên Hiên trợn mắt, xuất khí lớn hơn tiến khí, giọng nói suy yếu: "Tiểu Thiến, anh nói với em, nếu anh không đi nhà vệ sinh nữa, thật không thể sinh con…"
Vi Thiến mặt đằng một chút đỏ lên, đem anh từ dưới đất đỡ lên. Liên Hiên đau quất thẳng tới khí lạnh: "Nhẹ chút, nhẹ chút, tuyến tiền liệt anh a, thận của anh a."
Vi Thiến không thể nhịn được nữa: "Anh có thể im miệng không?"
Mắt Liên Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gần ngay trước mắt, hậu tri hậu giác người ta vẫn một cô gái chưa lấy chồng, vội vàng im miệng.
Vi Thiến đem cánh tay anh khoát lên vai cô. Liên Hiên thuận thế đem trọng lượng của mình đặt trên người cô. Mắt Vi Thiến nhìn thẳng phía trước, cố gắng không đi chú ý nơi cao ngất nào đó của anh.
Ngược lại, Liên Hiên một mặt không thèm quan tâm. Đàn ông mà, đây là một điều đáng tự hào, lồi không nổi mới chuyện khủng khiếp.
Liên Hiên treo trên người Vi Thiến, ôm thắt lưng ba bước một tiếng "hừ hừ" di chuyển đến cửa phòng rửa tay, sau đó vịn khung cửa khoát khoát tay: "Chờ gia ở bên ngoài."
Vi Thiến hận không thể một cước đá vào người anh, nhưng là lại sợ vòi nước của anh thật sự bị hủy, đành phải kìm nén nhịn xuống, vẫn là không nhịn được sau gáy anh liếc mắt một cái.
Liên Hiên vào nhà vệ sinh, giải quyết xong đại sự sinh lý, một mặt dễ chịu bước ra, ôm bả vai Vi Thiến: "Lại, đỡ gia lên giường."
Vi Thiến tự động che chắn người nào đó đang treo trên người mình, bước chân chậm chạp đi đến trước giường, sau đó đứng ở đó, chờ vị đại gia kia ngồi lên. Cái tư thế ôm này của cô, Liên Hiên nghiêng đầu cười hì hì: "Tiểu Thiến, không nghĩ ra dáng vẻ đỏ mặt của em thật đáng yêu nha, lại còn có chút bộ dáng con gái." Nói xong, bàn tay to lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khinh bạc bóp một cái: "Chậc chậc, còn rất mượt."
Vi Thiến mặt đỏ lên, tính nhẫn nại rốt cục sử dụng hết, dùng sức một cái đẩy anh ra: "Anh không yên là không…" Con chưa nói xong, đã đột nhiên mất thân bằng bị Liên Hiên kéo đặt ở trên giường, ở nơi nào đó vừa vặn kẽ kẹp ở giữa hai chân cô. Vi Thiến cảm nhận được chỗ kia, quanh người giống như hỏa thiêu nhanh chóng đỏ lên, giống như ngọn lửa dữ dội, thế tới hung mãnh.
Liên Hiên áp vào người cô Ai yêu thân
- Ngâm không thôi, sáng sớm bên trên, liên tiếp va chạm, cả người anh đều nhanh phế đi.Sáng sớm, hai người đến bệnh đưa cơm, lúc vào cửa thì vừa hay nhìn thấy một màn này. Ôn Đinh há to mồm nhìn một đôi trước mắt dây dưa ngã xuống giường. Hai người này đã tốt lên lúc nào, sao cô không biết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!