Chương 45: 🍌

Ôn Đinh đến phòng làm việc, vừa ngồi xuống không được bao lâu. Hạng Vi đã đi qua, ném một chồng tài liệu: "Ôn Tổng giám, làm phiền cô giúp tôi sao chép một chút."

Ở bên trong phòng làm việc, mặc dù Ôn Đinh "Bám vào" Thẩm Hoài Cảnh, bản thân cũng là Khâu Vũ nổi tiếng, nhưng ngày thường cũng không có ỷ lại sủng mà kiêu, nói chuyện khá tốt, với lại biểu hiện tương đối lười biếng, không cầu tiến, không phải chơi game, thì là ngồi ngẩn người, cho nên mọi người cũng dần dần không để ý đến tính cách mạnh mẽ của riêng cô, đối với cô cũng càng ngày càng thoải mái hơn, cũng quen với việc thỉnh thoảng gọi người đứng đầu bộ phận thiết kế.

Những văn kiện sao chép này của Hạng vi, pha cà phê, cái chuyện nhỏ gì, trước kia Ôn Đinh đều không quan tâm. Hôm nay Hạng Vi lại vừa vặn đụng phải họng súng, Ôn Đinh bật máy tính lên, cũng không ngẩng đầu lên: "Không rảnh."

Hạng Vi bị nghẹn họng một chút, trên mặt có chút không nhịn được, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ôn Tổng giám cái giá thật lớn."

"Hạng Phó Tổng giám cái giá cũng không nhỏ." Ôn Đinh thêm chữ "Phó" này, Hạng Vi xanh cả mặt, nhưng cũng không dám cùng cô vạch mặt, tức hổn hển bỏ đi.

Ôn Đinh mở trò chơi ra nhìn, lạnh nhạt chơi tiếp. Hạng Vi ở bàn làm việc của mình nhìn bên mặt trầm tĩnh của cô ở đằng trước, nghiến răng nghiến lợi.

Nhanh đến giữa trưa, chàng trai tiệm hoa đem tới một bó hoa to Huân Y Thảo. Ôn Đinh nhìn thấy bó hoa kia, khóe miệng nhịn không được vểnh lên, tiếp theo xụ mặt xuống, mặt lạnh ký tên, đem hoa cẩn thận "Ném" trên bàn.

Buổi chiều vừa vào giờ làm, thời gian này người vốn không nên xuất hiện ở đây thì dạo bước đi đến. Vừa mới ăn xong cơm trưa không bao lâu, tất cả mọi người còn đang nói chuyện phiếm, Thẩm Hoài Cảnh vừa bước vào, toàn bộ trong phòng trong nháy mắt im lặng.

Thẩm Hoài Cảnh đi tới, nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nâng má lười nhát ngồi xem máy vi tính, sau đó đi đến ghế sô pha dành cho khách ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên chơi.

Ôn Đinh khóe mắt liếc về anh bước đến, giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục chơi Liên Liên(*) của cô.

(*) Liên Liên: hình như tên trò chơi thì phải.

Không khí bên trong phòng làm việc trong nháy mắt trở nên có chút quỷ dị. Tất cả mọi người ngồi tại trên vị trí của mình cúi đầu làm việc chính mình, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Có người bưng ly cà phê đi qua đưa cho Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh gật đầu cái, để điện thoại di động xuống, cầm lấy quyển tạp chí trên bàn nhìn nhìn.

Mặc dù đôi mắt Ôn Đinh ở trên máy vi tính, nhưng tâm tư đã sớm trôi dạt đến trên người Thẩm Hoài Cảnh cách đó không xa. Anh đang dỗ cô, cho dù anh cũng không có làm gì sai, lại hạ thấp người đến dỗ cô. Mặc dù kỹ thuật dỗ người không thành thạo, không có dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ là yên lặng ngồi ở đó, lại làm cho trong lòng Ôn Đinh hiện ra một dòng nước ấm khó nói nên lời.

Rốt cục, Ôn Đinh thở dài một hơi, đứng lên, đi qua đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh: "Trong công ty không bận sao?"

Thẩm Hoài Cảnh ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đẹp mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, mang theo ý cười nho nhỏ không dễ thấy được: "Bận."

Ôn Đinh mở ra con mắt khác, nhịn không được cười khẽ. Thẩm Hoài Cảnh đứng lên, đưa tay xoa xoa tóc cô: "Đi thôi, anh dẫn em đi chỗ này."

Thẩm Hoài Cảnh nắm tay Ôn Đinh ra khỏi phòng làm việc. Ở cửa ra vào ngừng lại, quay người ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu phòng làm việc, giọng nói trầm thấp: "Ôn Đinh, chị anh tên Thẩm Thanh Mạn."

Ôn Đinh thuận theo mắt anh nhìn qua, trên bảng hiệu năm chữ to "Phòng làm việc Thanh Mạn". Giờ khắc này cô rốt cuộc biết vì sao trong các sản nghiệp, Thẩm Hoài Cảnh lại thích phòng làm việc không lợi nhuận này.

Nơi Thẩm Hoài Cảnh dẫn cô đến là nghĩa trang ở vùng ngoại ô. Đang trên đường đến, hơi thở trên người Thẩm Hoài Cảnh càng ngày càng bị đè nén. Ôn Đinh không khỏi nắm đôi tay lạnh buốt của anh.

Thẩm Hoài Cảnh nắm ngược lại tay cô, sắc mặt hơi dễ chịu, nắm tay của cô từng bước một đi lên. Người phụ nữ trên bia mộ cũng không phải lần đầu tiên Ôn Đinh nhìn thấy, ở trong nhà bà Khương cô đã thấy, ở trên tấm ảnh của Khương Hoài Nhân cô cũng đã thấy. Ôn nhu dịu dàng, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cùng Thẩm Hoài Cảnh có năm phần giống nhau, rất xinh đẹp.

Thẩm Hoài Cảnh mang hoa bách hợp đến đặt trước bia mộ, nhẹ nhàng nói: "Chị, em tới thăm chị."

Anh nắm tay Ôn Đinh: "Chị, đây là Ôn Đinh, em dẫn cô ấy đến gặp chị."

Ôn Đinh cúi đầu: "Chị, chào chị. Em là Ôn Đinh."

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó nhìn ảnh chụp trên bia mộ rất lâu, không nói gì, đứng nghiêm như vậy ở đó, quanh người tản ra lạnh lùng với xa cách. Trong lòng Ôn Đinh không khỏi nhảy dựng mấy lần. Thẩm Hoài Cảnh như thế làm cho người ta cảm thấy mặc dù hai người gần trong gang tấc, lại giống như cách thiên sơn vạn thủy, là cô chạm không tới.

"Chị, em muốn kết hôn với Ôn Đinh, chị vui không?"Trên đường trở về, một đường không nói chuyện, Ôn Đinh thỉnh thoảng nhìn Thẩm Hoài Cảnh trầm mặc một chút. Thẩm Hoài Cảnh im lặng lái xe, đèn đường một cái tiếp một cái sáng lên, trời vào đông giống như mang lên một chút ấm áp.

Thẩm Hoài Cảnh dừng xe lại ở ven đường, đưa tay kéo Ôn Đinh qua, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn này dường như mang theo mưa to gió lớn, trút cơn hỗn loạn mãnh liệt trong lòng anh. Ôn Đinh nhẹ nhàng ôm cổ anh, tùy anh hôn như vậy.

Đôi khi, không cần nói thêm cái gì, cũng không cần bộc bạch cõi lòng quá nhiều. Cô hiểu, anh cũng hiểu, lúc này, có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để ở bên nhau.

Lúc về đến nhà, tài xế đón bọn Ôn Dĩ Nam tan học về vừa vặn gặp phải. Ôn Đinh liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Hoài Nhân khóc, nhướng mày, bước lên hỏi: "Làm sao thế này?"

Hốc mắt Khương Hoài Nhân sưng đỏ, mang nước mắt chưa khô trên mặt, nhìn Thẩm Hoài Cảnh sau lưng Ôn Đinh, giọng nói có chút khàn giọng sau khi khóc lớn: "Cậu, con có lời muốn hỏi cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!