Chương 42: 🥕

Thẩm Hoài Cảnh biết Ôn Đinh sốt ruột chuyện Ôn Dĩ Nam ra nước ngoài, cho nên mấy ngày nay luôn đang nghĩ biện pháp. Hôm nay có một chút tiến triển, muốn cùng Ôn Đinh thương lượng một chút.

Sau bữa tối, Ôn Đinh dỗ Khương Hoài Bắc ngủ, Ôn Dĩ Nam gõ gõ cửa phòng sách đi vào.

Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu, thấy Ôn Dĩ Nam: "Sao thế?"

Ôn Dĩ Nam đứng ở trước bàn sách, có chút do dự: "Thẩm ca."

Thẩm Hoài Cảnh thấy cậu muốn nói lại thôi, có thể thấy được là có lời gì đó muốn nói, để cây viết trong tay xuống, chỉ chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi đi."

Ôn Dĩ Nam ngồi xuống, thân thể thẳng tắp, nhếch môi mỏng, trên mặt chàng trai mang chút tinh thần phấn chấn thanh xuân.

Thẩm Hoài Cảnh cũng không thúc giục cậu, mà là kiên nhẫn cùng đợi cậu mở miệng. Trầm mặc nửa ngày, Ôn Dĩ Nam mới thấp giọng nói: "Thẩm ca, em không muốn ra nước ngoài."

Lông mày Thẩm Hoài Cảnh hơi nhí lên: "Vì sao?"

Ôn Dĩ Nam ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh: "Thẩm ca, em không thể bỏ chị em."

Thẩm Hoài Cảnh biết trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Cô ấy còn có anh."

Ôn Dĩ Nam lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Thẩm ca, chị ấy là chị em, là người thân duy nhất trên thế giới của em."

Thẩm Hoài Cảnh nhìn chàng trai mười lăm tuổi này, im lặng không nói.

Ôn Dĩ Nam cúi đầu: "Thẩm ca, em đã trưởng thành, em có thể tự mình quyết định, em cũng sẽ không đi." Cậu đi, Ôn Đinh liền phải gánh chịu một mình tất cả những chuyện xảy ra. Cho dù chị ấy có Thẩm Hoài Cảnh ở bên cạnh, thế nhưng trên đời này chỉ có cậu và chị mới là người thân, huyết mạch tương liên, người bên ngoài không cách nào thay thế.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn khuôn mặt trầm ổn của cậu không giống với tuổi tác này, ánh mắt có chút xao lãng, không biết nghĩ đến thứ gì, trên mặt hiện lên một vòng trầm tư.

"Thẩm ca, em không phải người chọn cách trốn tránh, có chuyện gì em có thể đảm đương. Chị đã vì em hi sinh quá nhiều, bây giờ là lúc em đứng trước người chị. Em không muốn mấy năm sau trở về, xuất hiện sự việc gì để em phải hối hận cả đời." Ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cậu có thể làm là ở bên cạnh bảo vệ chị, cậu không thể để cho chị gánh chịu những chuyện vốn do cậu gánh chịu.

Ngón tay Thẩm Hoài Cảnh có chút cuộn tròn, cụp đôi mắt xuống hiện lên một vòng im lặng. Năm đó, anh nhìn thấy đã là cái hộp vuông màu đen.

"Chị em sẽ không đồng ý." Thẩm Hoài Cảnh thản nhiên nói ra trọng điểm. Ôn Đinh phí đi nhiều tâm tư như vậy, chỉ là muốn Ôn Dĩ Nam ra nước ngoài. Nếu như cậu không đi, Ôn Đinh sợ là muốn nổi bão.

Ôn Dĩ Nam cúi đầu không nói, qua nửa ngày mới nói: "Mặc kệ chị có đồng ý hay không, em đã quyết định." Như Đường gia không tìm tới, cậu có thể đi hoặc ở như vậy, như Đường gia tìm đến, không thấy cậu, bọn họ sẽ làm chuyện gì với Ôn Đinh, cậu không đoán được.

Thẩm Hoài Cảnh suy tư một hồi: "Anh biết rồi."

Ôn Dĩ Nam thở ra một hơi, cậu đã nói như vậy, liền đồng ý quyết định của cậu. Thẩm Hoài Cảnh đồng ý, chuyện này xem như thành công một nửa.Ôn Đinh hỏi lại, Thẩm Hoài Cảnh liền qua loa vài câu, nói Ôn Dĩ Nam không có sổ hộ khẩu, chuyện này không dễ làm. Ôn Đinh mặc dù gấp, nhưng cũng không có cách nào, đành phải chờ.

Không còn mấy ngày nữa là đến năm mới. Ngày năm mới này, đúng lúc là buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng, đúng lúc là chủ nhật. Sáng sớm, Khương Hoài Nhân liền dẫn Ôn Dĩ Nam ra ngoài, Thẩm Hoài Cảnh một ngày cũng không thấy bóng người. Ôn Đinh ở nhà cùng Khương Hoài Bắc, đến buổi trưa, nhận được điện thoại của Vi Thiến, nói cô ấy bị quẹt xe một chút, đang ở bệnh viện, kêu cô đến một chút.

Ôn Đinh giật nảy mình, dẫn Khương Hoài Bắc ra ngoài, nghĩ đến cậu không nhất thiết đến bệnh viện làm gì. Lúc đi ngang qua chổ của Uông Úy Phàm, tiện thể đem Khương Hoài Bắc đưa qua, để ông chăm nôm một chút. Uông Úy Phàm đương nhiên vui lòng đến cực điểm, nói thẳng không cần tới đón, để tiểu Bắc ngủ ở chổ ông một đêm.

Ôn Đinh sốt ruột vội vàng đến bệnh viện, thì nhìn thấy Vi Thiến thoải mái nhàn nhã dựa vào trên tường bên phải phía cửa sổ đăng ký, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, nào giống dáng vẻ xảy ra chuyện.

Ôn Đinh đi qua: "Cô đây là làm bị thương chỗ nào? Chẳng lẽ nội thương? Hoặc là rớt óc bể đầu?"

Vi Thiến cười nói tự nhiên, giơ tay phải ở sau lưng: "Ở đây."

Trên bàn tay phải của cô quấn một vòng vải màu trắng, nhìn không ra bị thương thế nào, nhưng là toàn bộ bàn tay đều bị quấn lấy, thì hơi khiếp người. Ôn Đinh lo lắng nói: "Thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?"

Vi Thiến khoát khoát tay: "Không sao, không có việc lớn gì mà, chính là một đứa bé chơi xe điều khiển trên đường lớn, tôi thấy chút xíu cán lên, vì tránh chiếc xe đó của cậu bé, tôi đâm lên cột điện bên đường."

Ôn Đinh mặt xạm lại, cái này thật đúng là bị xe quẹt, nghiêm trọng ghê gớm.

Chị em tốt Vi Thiến giống như nắm ở vai cô: "Chủ yếu là để cô tới giúp tôi lái xe, tay tôi bị thương, không có cách nào lái xe."

Ôn Đinh liếc mắt, Vi Thiến đây là cô thiếu nợ cô ta chắc, nhưng mà như là đã tới, cũng chỉ lúc này chỉ có thể làm tài xế miễn phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!