Khương Hoài Nhân ở chỗ Ôn Dĩ Nam hao phí một chút sức lực, sau đó nhìn thấy Ôn Đinh, thật sự sức cũng không còn bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn biểu đạt bất mãn của mình. Ôn Đinh cẩn thận từng li từng tí móc ra một vật đưa đến trước mặt cô: "Tiểu Nhân, đây là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng, em xem một chút."
Khương Hoài Nhân nghe được tên Hàng Vũ Hằng, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh: "Hàng Vũ Hằng?"
Ôn Đinh thấy sắc mặt của cô buông lỏng, trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, chính là ngôi sao em thích kia, Hàng Vũ Hằng." Khương Hoài Nhân ở tuổi này, thích theo đuổi ngôi sao, cô thích nhất chính là Hàng Vũ Hằng này, đã nhiều lần nói muốn đi nghe buổi hòa nhạc của anh ấy. Nhưng bây giờ Hàng Vũ Hằng chủ yếu đóng các bộ phim truyền hình, đã không thường tổ chức buổi hòa nhạc, cho nên Khương Hoài Nhân cảm thấy thật đáng tiếc.
Khương Hoài Nhân mím môi một cái, cố gắng ức chế lấy vui mừng của mình, ánh sáng trong mắt lại bán cô. Ôn Đinh đem phiếu vào cửa nhét vào trong tay cô: "Kia... Cái gì... Bằng không sau này em nhìn biểu hiện của chị?"
Khương Hoài Nhân bước một bước, nắm chặt vé vào cửa trong tay, thuận xuống bậc thang: "Đây là chị nói, sau này nếu chị lại làm như thế, em sẽ không để ý tới chị."
Ôn Đinh liên tục không ngừng chăm sóc, Khương Hoài Nhân lúc này mới lộ ra nụ cười: "Phiếu này là đầu tháng sau, chúng ta cùng đi nha?"
Ôn Đinh vội vàng lắc đầu: "Chị đã qua cái tuổi theo đuổi ngôi sao rồi, hay là em cùng Dĩ Nam đi thôi."
"Ai? Đi xem buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng." Liên Hiên từ lầu hai xuống tới: "Này không phải đang có tin đồn anh ta đồng tính sao? Còn có thể bắt đầu biểu diễn hòa nhạc rồi?"
Khương Hoài Nhân trong nháy mắt xù lông lên: "Ai đồng tính? Anh ấy mới không phải đồng tính đâu, chú chớ nói nhảm, đều là truyền thông viết linh tinh, nếu chú lại nói xấu anh ấy, con sẽ tức giận."
Liên Hiên biểu lộ một mặt khoa trương: "Đầu năm nay hỏa lực fan hâm mộ thật sự là quá mạnh mẽ, ảnh chụp kia thế nhưng là có mắt có mũi, cùng một người đàn ông ôm ấp một cái."
Khương Hoài Nhân hừ hừ một tiếng: "Cho dù anh ấy thật sự thích đàn ông, chúng con cũng ủng hộ anh ấy. Người đều có quyền lợi tự mình lựa chọn, người đồng tính sở dĩ đã trôi qua áp lực. Cũng là bởi vì loại người mắt hẹp như họ ở sau lưng người nói này nói kia, người ta chọn đàn ông làm phiền họ ăn uống sao? Thế nhưng là cũng là bởi vì họ, nước bọt của họ tạo thành ít nhiều tổn thương."
Liên Hiên trợn mắt hốc mồm, bất quá anh chỉ nói một câu thật lòng thôi mà.
"Khương Hoài Nhân." Thẩm Hoài Cảnh đứng ở cửa thư phòng, chân mày hơi nhíu lại.
Khương Hoài Nhân xẹp xẹp miệng, đầu tiu nghỉu xuống: "Xin lỗi, chú Liên."
Liên Hiên khoát khoát tay, lắc lắc người hướng thư phòng đi: "Bản thiếu gia muốn đích thân đem người vu khống hãm hại Hàng Vũ Hằng đồng tính ra. Đồng chí nhỏ Khương Hoài Nhân, con đợi đến lúc đó cảm động rơi nước mắt với chú đi."
Liên Hiên vào thư phòng, Thẩm Hoài Cảnh hướng bàn đọc sách ngồi xuống, liếc anh một cái: "Không phải nói cậu đi thăm dò sự việc của Hàng Vũ Hằng sao? Còn ở lại đây làm cái gì?"
Liên Hiên ngã xuống ở trên ghế sô pha: "Tôi cũng chỉ là nói nói mà thôi, cùng tôi có lông gì quan hệ."
"Hàng Vũ Hằng là anh rể của Thiệu Thành Hi, nợ Thiệu Thành Hi một ân tình, hiểu không?"
"Nợ Thiệu Thành Hi ân tình? Có làm được cái gì? Anh cùng anh ta quan hệ cũng xem là tốt, đâu cần dùng lấy lòng?" Liên Hiên không để ý.
Thẩm Hoài Cảnh hơi mất kiên nhẫn: "Muốn cậu đi thì đi đi, dông dài cái gì."
Liên Hiên xẹp miệng: "Đừng cho là tôi không biết, còn không phải là vì Ôn Đinh. Anh a chính là..."
Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ quét tới một cái, Liên Hiên ấy ấy ngậm miệng, đứng người lên đi ra ngoài: "Tôi đi tìm Từ lão Tứ. Nha, Từ lão Tứ cái tên ăn chơi này xem có thể làm chút chuyện đứng đắn không."
"Đợi một chút."
Liên Hiên vội vàng lại, mang theo nước mắt: "Cửu ca, anh không nỡ tôi?"
Thẩm Hoài Cảnh cũng không thèm nhìn cậu ta: "Mấy ngày nay cậu nghĩ một chút biện pháp, tìm người xem, mau chóng đem Ôn Dĩ Nam đưa đi nước ngoài."
Liên Hiên đáp lời, sau đó ra phòng sách.Thẩm Hoài Cảnh ở trong phòng sách một khoảng thời gian. Lúc ra, vốn nên là vô cùng náo nhiệt nay trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, nhìn bốn phía một vòng, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai. Lông mày Thẩm Hoài Cảnh không khỏi hơi nhíu lên, vẫy kêu bảo mẫu mới tới: "Người đâu?"
Bảo mẫu là sau khi Ôn Đinh đi, Thẩm Hoài Cảnh tìm đến giúp đỡ chăm sóc Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh có chút không vui, cẩn thận mở miệng: "Vừa rồi có chiếc xe tới đón Ôn tiểu thư, Ôn tiểu thư để cho tôi nói với tiên sinh, cô ấy dẫn theo tiểu Nhân tiểu Bắc đến nhà chú cô ấy, để ban đêm tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm Hoài Cảnh nghe xong lời này, sắc mặt biến thành màu đen, khí tức quanh người giống như nổi lên mưa to gió lớn. Người phụ nữ này thực là có can đảm, vừa mới cùng anh bảo đảm, cái này lại không thấy.
So với Thẩm gia thanh thanh lãnh lãnh, Uông gia bên này là vô cùng náo nhiệt. Uông Úy Phàm rất thích trẻ con, Khương Hoài Bắc đáng yêu hiểu chuyện mà, mở miệng một tiếng chú Uông, gọi Uông Úy Phàm trong lòng ngọt ghê gớm, Khương Hoài Nhân từ trước đến nay thích náo nhiệt, Uông Úy Phàm lại bình dị gần gũi, còn đặc biệt đến phòng bếp làm bánh gatô nhỏ phim hoạt hình cho Khương Hoài Bắc Khương Hoài Nhân, dỗ đến Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đặc biệt cao hứng.
Sau khi Khương Hoài Nhân hiểu rõ quan hệ của Ôn Đinh với Uông Úy Phàm. Bất quá Uông Úy Phám trông một người giống như ngoài ba mươi tuổi, gọi một tiếng "Uông gia gia", một tiếng gọi này làm toàn bộ cái bàn đều yên lặng. Khương Hoài Nhân gượng cười mấy tiếng: "Kia... cái gì..., bối phận không thể loạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!