Chương 32: 🍐

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, trầm mặc hút mấy điếu thuốc, đầu thuốc lá cuối cùng trực tiếp dùng ngón tay trỏ với ngón cái dập tắt, ném vào thùng rác.

Liên Hiên nhìn chậc chậc lắc đầu. Thẩm Hoài Cảnh cũng không có thói quen hút thuốc. Ở trong tù, lúc mẹ của Khương Hoài Nhân chết, lần cuối cũng không nhìn được, đoạn thời gian đó là lúc anh hút dữ dội nhất, gần một năm. Mỗi ngày ba bốn bao, qua đoạn thời gian đó, sau một ngày nào đó, Thẩm Hoài Cảnh lại đột nhiên không hút thuốc lá.

Nói cho cùng, thật ra anh biết tự hạn chế, một người đối với bản thân rất nghiêm khắc. Đời này làm cho anh mất đi lí trí như thế, Liên Hiên chỉ gặp qua hai người, một là chị của anh, một chính là Ôn Đinh.

Thẩm Hoài Cảnh đứng thẳng người, đối với Liên Hiên thản nhiên nói: "Đi thôi."

"Đi?" Liên Hiên sửng sốt: "Bây giờ? Ôn Đinh còn đang truyền nước đây, đi như thế nào?"

Thẩm Hoài Cảnh dẫn đầu cất bước, lạnh lùng nói: "Có đi hay không?"

Liên Hiên nhìn thoáng qua Ôn Dĩ Nam, nhìn Thẩm Hoài Cảnh đây là ý định tự mình rời đi?

Thẩm Hoài Cảnh đi hai bước, ở trước mặt Ôn Dĩ Nam dừng lại. Từ trong túi móc ra một cái điện thoại di động đưa cho cậu: "Cất kỹ, bên trong có đoạn ghi âm, em nghe một chút."

Ôn Dĩ Nam bị động tiếp nhận điện thoại, Thẩm Hoài Cảnh lại nói thật nhỏ: "Tìm chăn đắp lên cho cô ấy." Sau đó cũng không quay đầu lại, bước đi.

"Thẩm ca." Ôn Dĩ Nam mờ mịt nhìn về phía Liên Hiên.

Liên Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi theo sau lưng Thẩm Hoài Cảnh đi ra ngoài. Xem ra lần này Thẩm Hoài Cảnh là thật bị làm phát giận.

Ôn Dĩ Nam vào nhà đem tấm chăn nhỏ ra đắp lên cho Ôn Đinh, sau đó vào nhà ấn mở điện thoại Thẩm Hoài Cảnh đưa cậu. Tìm tới đoạn ghi âm, vừa mở liền là mười phần tiếng la hét: "Ôn Dĩ Nam. Anh đi đi, cả đời này, bản tiểu gia cũng không muốn tiếp tục gặp anh, anh tuyệt đối đừng lại xuất hiện ở trước mặt tiểu gia ta. Nếu không bản cô nãi nãi gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần, rút gân của anh, lột da của anh, uống máu của anh, đem anh chém thành muôn mảnh, thả vào vực sâu vạn trượng, để anh vĩnh viễn không thấy mặt trời."

Nghĩ đến Khương Hoài Nhân hai tay chống nạnh, bộ dáng tự xưng ta nộ khí mười phần, Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ cười.

Thẩm Hoài Cảnh vừa đi, không bao lâu, Ôn Đinh liền tỉnh lại, đầu của cô luôn hướng đến chổ Thẩm Hoài Cảnh vừa đứng. Vừa mở mắt ra, nơi đó người nào cũng không có. Ôn Đinh không khỏi có chút hoảng hốt, cô giống như là mơ tới Thẩm Hoài Cảnh đã đến, là cô mơ sao? Vì sao cảm giác chân thật như vậy?

Ôn Đinh dùng một cái tay chống đỡ ngồi xuống, Ôn Dĩ Nam vội vàng bước tới: "Chị, cảm thấy thế nào?"

Ôn Đinh trừng mắt nhìn, tỉnh táo lại, thì thào: "Anh ấy đâu?"

Ôn Dĩ Nam biết cô nói chính là Thẩm Hoài Cảnh, che giấu ho khan một tiếng: "Hẳn là có việc gì, đi trước."

Ôn Đinh ngẩn người, mí mắt cụp xuống, khó nén thất vọng, không hiểu có loại cảm giác ưu thương hoa trong gương, trăng trong nước (*).

(*) Hoa trong gương, trăng dưới nước: Ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

Ban đêm, Ôn Đinh nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu kêu loạn, giống như có ngàn vạn tiểu nhân đang nói chuyện, bắt không được trọng điểm, tìm không thấy đại khái, chỉ là mỗi một câu bên trong đều có ba chữ, Thẩm Hoài Cảnh!

Ôn Đinh cảm thấy não người đau nhức.

Lúc Ôn Dĩ Nam nhận điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh, đã là hơn mười hai giờ khuya. Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Nam khoác áo khoác ra ngoài phòng.

Ôn Đinh cũng chưa ngủ, loáng thoáng nghe được âm thanh rời giường Ôn Dĩ Nam ở gian ngoài, vốn cho là cậu đi nhà vệ sinh, chỉ sau chốc lát cậu trở về, truyền đến âm thanh cố gắng đè thấp nói chuyện. Ôn Đinh từ trên giường ngồi dậy, ban đêm rất lạnh, chăn trượt đến bên hông, run lập cập.

Ôn Đinh và Ôn Dĩ Nam ở chính là hai phòng. Ôn Đinh ở phòng trong, Ôn Dĩ Nam ở phòng ngoài, vốn là một phòng ngủ, một phòng bếp, nhưng Ôn Dĩ Nam đã trưởng thành, hai người không tiện ở một phòng. Dì Dương liền đem một cái giường khác trong nhà chuyển vào, đem phòng bếp trước đó đổi thành một gian phòng ngủ.

Cũng may, nhà dì Dương cũng coi như giàu có, phòng ở trang trí cũng không tệ lắm, hai người ở cũng coi như thoải mái.

Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, thấy một bóng hình rõ ràng bước vào mang theo luồng không khí lạnh lẽo.

Trong phòng mặc dù mờ tối, gần như không thấy rõ, nhưng Ôn Đinh vẫn một chút liền nhận ra bóng người này là Thẩm Hoài Cảnh, tim không khỏi "Bịch bịch" nhảy dựng lên.

Thẩm Hoài Cảnh giống như không nhìn thấy người ngồi trên giường, còn cởi áo ra, sau đó đi đến bên giường vén chăn lên trên, nằm xuống.

Trên người anh rất lạnh, vừa lên tới, thì cảm giác một thân hơi lạnh, Ôn Đinh run run một chút, theo bản năng đem chăn trùm lên trên người anh.

Ôn Đinh ngủ là cái giường một người ngủ, Thẩm Hoài Cảnh dáng dấp cao lớn, hai người liền có cảm giác rất chen chúc. Vì phòng ngừa Thẩm Hoài Cảnh rơi xuống, Ôn Đinh dùng sức hướng bên tường xê dịch vào, nhịn không được mở miệng: "Không phải anh đi rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!