Ngày hôm sau là nửa tháng kể từ lúc Ôn Dĩ Nam đi bộ đội, Liên Hiên lái xe đón cậu về. Một thân quân phục màu xanh, lộ ra vóc dáng vừa cao vừa gầy, cả người đen một chút, nhìn cũng mạnh mẽ không ít.
Khương Hoài Nhân nhìn thấy cậu lập tức nhào tới, quỷ khóc sói gào, "Anh có biết không, chị Đinh Đinh đăng ký cho em ba cái lớp phụ đạo, ba cái nha, muốn mạng già bổn cô nương rồi."
Nửa tháng Ôn Dĩ Nam không nhìn thấy cô gái này, lúc này nghe thấy giọng nói líu lo quen thuộc của cô, khóe miệng không nở một nụ cười, vuốt vuốt tóc cô.
Hiếm thấy, Khương Hoài Nhân không kháng cự đối với chuyện cậu sờ đầu cô, bên tai ngược lại nổi lên một chút đỏ ửng khả nghi.
Thật lâu Khương Hoài Bắc không thấy Ôn Dĩ Nam, nhất quyết bám lấy Ôn Dĩ Nam không buông, làm cho Ôn Dĩ Nam cùng cậu chơi, ba người ở trên ghế sô pha ầm ĩ thành một cục.
Ôn Đinh đặc biệt đi chợ bán thức ăn mua thật nhiều đồ ăn mà Ôn Dĩ Nam thích ăn, đang ở trong phòng bếp bận rộn.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn tư thế của cô, đưa tay kéo lấy cô: "Em phụ giúp, để anh làm."
Ôn Đinh liếc anh một cái: "Anh đang khi dễ tài nấu nướng của tôi."
Thẩm Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: "Phải."
Ôn Đinh sửng sốt một chút, sờ lấy chóp mũi anh vừa chạm qua, mặt có chút phát sốt. Cô cho tới bây giờ chưa thấy Thẩm Hoài Cảnh cười qua, anh lại cười, anh cười lên, cặp mắt đào hoa hiện ra một độ cong đẹp mắt. Nhếch miệng lên, rốt cuộc cô biết vì sao anh không cười, anh cười lên, làm cho người ta có loại xúc động muốn bổ nhào vào anh.
Thẩm Hoài Cảnh cầm lấy tạp dề đưa cho cô. Ôn Đinh nghi hoặc nhìn anh: "Cái gì?"
Thẩm Hoài Cảnh chỉ chỉ eo, Ôn Đinh hiểu rõ, nhẹ nhàng cười cười, đẩy lưng của anh, đem anh xoay qua chỗ khác, bung tạp dề ra, hai tay luồng qua thắt lưng cường tráng của anh, buộc dây lại cho anh.
Ôn Dĩ Nam vốn nghĩ đến phòng bếp hỏi có gì có thể giúp một chút không, vừa hay nhìn thấy một màn này, không khỏi đứng ở đó.
Một cái tay nhỏ kéo lấy vạt áo của cậu đem cậu kéo sang một bên, con mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, nhìn kỹ: "Anh đừng nghĩ phá hư cậu em với chị Đinh Đinh, nếu không em sẽ không để ý tới anh."
Ôn Dĩ Nam lẳng lặng nhìn cô, bật cười: "Em thật sự định cả đời gọi anh là chú?"
Nói đến điều này Khương Hoài Nhân tâm liền tắc, trừng mắt liếc cậu một cái.
Ôn Dĩ Nam khẽ thở dài, cậu hi vọng chị cậu có thể hạnh phúc, nhưng với điều kiện tiên quyết là người đàn ông đó không được làm tổn thương chị ấy.
Ôn Đinh nhìn Thẩm Hoài Cảnh chiên xào nấu nổ, làm phong sinh thủy khởi (*), không khỏi hít một hơi thật sâu, tán thưởng: "Anh học nấu ăn từ ai. Thật lợi hại a."
(*) Phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Giống như câu "Thuận buồm xuôi gió".
Thẩm Hoài Cảnh tay có chút dừng một chút, giọng nói có chút trầm thấp: "Chị anh, chị ấy nấu cơm ăn rất ngon."
Ôn Đinh biết anh là nhớ tới mẹ Khương Hoài Nhân, vội vàng nói sang chuyện khác, bước lên trước: "Quên mất, tôi nếm thử."
Thẩm Hoài Cảnh dùng cái mui múc canh, múc một muỗng súp lơ thổi thổi mới đưa tới môi cô. Ôn Đinh húp súp đó, một bên lấy tay quạt lấy, một bên hàm hồ nói không rõ: "Ngon, ngon."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn bộ dáng của cô, đưa tay kéo cô tiến vào trong ngực, cúi đầu hôn lên. Ôn Đinh vội vã đẩy anh: "Thẩm…"
Thẩm Hoài Cảnh một tay cầm cái mui, một tay chăm chú nắm chặt eo của cô, không để ý cô giãy dụa, hôn lấy cô.
Hôn một hồi, Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt chùi chùi khóe miệng của cô, tiếp tục xào rau.
Ôn Đinh cảm thấy Thiên Lôi cuồn cuộn. Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này từ đêm qua tới giờ thì uống lộn thuốc chứ?
Cơm tối ăn rất vui vẻ, Ôn Dĩ Nam nói về kiến thức ở trong quân đội một chút, Khương Hoài Nhân Khương Hoài Bắc cãi nhau, thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng cười to, rất náo nhiệt.
Thẩm Hoài Cảnh nghe bọn họ nói đùa, hoàn toàn như trước đây trầm mặc. Lột một con tôm bỏ vào bát của Khương Hoài Bắc, lại lột một con bỏ vào bát Khương Hoài Nhân, lại lột thêm một con nữa bỏ vào bát Ôn Dĩ Nam, cuối cùng lột một con có dính chút nước dấm đường bỏ vào bát Ôn Đinh, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô: "Nếm thử."
Người một bàn trong nháy mắt an tĩnh, đều ngẩng đầu nhìn Ôn Đinh. Ôn Đinh đối diện ánh mắt mong đợi của Thẩm Hoài Cảnh, theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này không bình thường nha, rõ ràng là mặt cao lạnh, hết lần này tới lần khác làm ra một bộ dáng ôn nhu, thay hình đổi dạng hoàn lương?
Ôn Đinh run run rẩy rẩy kẹp lên con tôm bỏ vào trong miệng, gian nan nhai nhai: "Không tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!