Rượu không say, người tự say. Ôn Đinh hối hận ruột đều xanh. Thẩm Hoài Cảnh nói cô, một ngày nào đó sẽ bị hủy ở trên cái miệng này. Lúc ấy cô khịt mũi khinh thường, bây giờ cảm thấy Thẩm Hoài Cảnh cái tên này, thật là một câu nói trúng.
Cái gọi là phạm sai lầm cũng không đáng sợ, chỉ cần biết sai có thể thay đổi, chính là đồng chí tốt. Vì vậy, Ôn Đinh quyết định sau này nhất định quản tốt cái miệng này của mình.
Lúc Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc xuống ăn cơm, cùng ngay lúc Ôn Đinh đang múc cháo, bốn mắt nhìn nhau. Lấy tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được mặt Ôn Đinh nhanh chóng thay đổi. Bát với thìa trong tay "Ầm" một tiếng rơi vào trong nồi, cháo nóng bị văng lên trên tay mang lại cảm giác nóng rát.
Thẩm Hoài Cảnh biến sắc, muốn tiến lên, Ôn Đinh đã "A a a" chạy trước lên lầu, chỉ để lại cái bóng lưng.
Khương Hoài Bắc mộng: "Cậu, chị Đinh Đinh sao vậy?"
Thẩm Hoài Cảnh trong mắt lóe lên một vòng ý cười, xoa xoa tóc mềm của Khương Hoài Bắc: "Gió lớn đau đầu lưỡi."
Lúc Ôn Đinh một lần nữa xuống lầu, Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam cũng đã ngồi trước bàn ăn xong.
Ôn Đinh ngồi xuống ghế dựa, chững chạc đàng hoàng đang ăn cơm, đặc biệt trầm mặc.
Khương Hoài Nhân một bên húp cháo, một bên khó hiểu nhìn cô: "Chị dì Đinh Đinh, chị không sao chứ? Sáng giờ không thấy chị nói chuyện."
Ôn Đinh liếc cô một cái, quá lười lười cùng cô so đo với cách xưng hô này, đối diện cô nhún nhún vai, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Khương Hoài Bắc từ trong bát nâng khuôn mặt nhỏ lên, nội thanh nội khí: "Cậu nói chị Đinh Đinh đau đầu lưỡi, chị Đinh Đinh nhất định rất đau, chị không cần nói chuyện với chị ấy."
Ôn Đinh nghe vậy xém chút nữa bị cơm nghẹn chết, không được ho khan đứng lên.
Đôi mắt Khương Hoài Nhân chớp chớp, hiểu rõ phát ra "Áo" tiếng dài. Về phần não cô bổ cái gì, Ôn Đinh cũng không muốn biết.
Ôn Dĩ Nam nhìn thoáng qua mặt Ôn Đinh đang đỏ lên, vừa liếc mắt nhìn chính là Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu nhìn Ôn Đinh. Lông mày không thể nhận ra, nhíu lại.Ăn xong điểm tâm, Thẩm Hoài Cảnh tự mình đi đưa Khương Hoài Nhân ba người bọn họ đi học. Ôn Đinh mượn cớ lề mà lề mề, chờ Thẩm Hoài Cảnh đi, mới thở dài một hơi, cầm túi đi ngồi xe buýt.
Từ trên xe buýt bước xuống, Ôn Đinh hướng phòng làm việc đi. Một người đàn ông từ phía sau cô bước ra, chắn trước người cô. Ôn Đinh theo bản năng lui lại một bước, tay chạm vào bình xịt chóng sói trong túi, nhưng người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã sớm biết cô sẽ làm như vậy. Cô vừa động, hắn liền trước cô, một tay chế trụ tay của cô, một cái tay khác hạ xuống ánh sáng lóe lên: "Ôn tiểu thư, Tứ ca của chúng tôi muốn cùng cô nói chuyện, xin nể mặt."
Ôn Đinh nhìn con dao lóe sáng đang chạm vào hông cô, đặc biệt bình tĩnh trên khuôn mặt của người đàn ông đánh giá một phen. Cô nhận ra, là người đàn ông lần trước bị cô giật điện.
Ôn Đinh nhìn thoáng qua trên đường cũng không nhiều người, nơi này vốn ít người, tất cả mọi người vội vàng đi làm, vội vàng tới lui. Bọn họ như vậy, một nam một nữ, cực kỳ giống một cặp đôi thân mật đang ở đây nói chuyện, đương nhiên không có người có tâm tư chú ý hai người bọn họ.
Ôn Đinh bị hắn chế trụ tay phải có chút dùng sức lung lay, thản nhiên nói: "Thả tôi ra, tôi tự đi".
Người đàn ông lạnh lùng liếc cô một cái, cũng không buông tay, dao hướng phía trước đẩy hai phần: "Đừng có giở trò." Sự việc lần trước, đến bây giờ hắn còn canh cánh trong lòng.
Ôn Đinh cười lạnh một tiếng: "Đi đâu?"
Người đàn ông chỉ chỉ quán cà phê đối diện cách đó không xa: "Ở đó."
Ôn Đinh đi vào quán cà phê, lúc nhìn thấy người ngồi ở bên trong là Từ Kính. Ôn Đinh mới hiểu, vừa rồi Tứ ca trong miệng người đàn ông nói chính là Từ lão Tứ trong miệng Liên Hiên.
Từ Kính miễn cưỡng dựa ở ghế sô pha bên trong, híp mắt nhìn cô.
Ôn Đinh sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, tự nhiên đi đến một cái ghế sô pha khác ngồi xuống: "Từ tiên sinh, phải không? Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?"
Từ Kính cầm ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, cười khẽ: "Sao vậy, Thẩm Cửu không đưa cô đi làm?"
Ôn Đinh cười nhạo một tiếng: "Anh hẳn phải biết anh ấy trước nay thứ tư không đến đây a, nếu không phải anh cũng sẽ không chờ tôi ở nơi này." Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải là mỗi ngày đều đến công ty làm việc, ngày bình thường không định giờ xuất hiện, nhưng chưa từng đến vào thứ tư. Từ Kính rõ ràng hiểu rất rõ thời gian làm việc của anh, cho nên mới sáng ở cổng phòng làm việc bắt cô như thế.
Từ Kính tán dương nhíu nhíu mày, phất phất tay. Lúc này, người đàn ông đem một tờ chi phiếu đặt ở trên bàn trước mặt cô.
"Xem một chút, con số này như thế nào?"
Ôn Đinh liếc một cái, con số bên trên tờ chi phiếu rất lớn. Ôn Đinh mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Từ tiên sinh, có ý gì?"
"Ôn tiểu thư là người hiểu biết, Thẩm Cửu trong tương lai sẽ cưới Vi Thiến. Thế nhưng cô chỉ là món đồ chơi, không danh không phận đi theo bên cạnh cậu ta như vậy, có thể nhận được bao nhiêu lợi ích? Cho nên không ngại vì mình sau này nghĩ lại." Từ Kính lười biếng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!