Chương 2: 🍇

Thời tiết tháng chín rất nóng, nhìn ven đường cây cối đều ỉu xìu ỉu xìu, không có một chút tinh thần nào, nói chi là con người.

Ôn Đinh chống lại ánh nắng mặt trời nữa ngày. Đi phỏng vấn ba công việc, đều không giải quyết được gì, nguyên nhân chỉ có một, cô không có văn bằng đại học.

Mặc dù Ôn Đinh đối với các nhà tư bản chỉ nhìn bằng cấp không nhìn năng lực khịt mũi coi thường, nhưng vẫn không thay đổi được việc cô không có công việc.

Ba giờ chiều, Ôn Đinh nhìn ánh nắng mặt trời vẫn gay gắt như thế, liền mang giá vẽ đến bên cầu và mở ra.

"Vẽ tranh bao nhiêu tiền một bức?" Có người đi đến hỏi.

"60."

"60?" Người đến kinh ngạc há to miệng: "Bên kia có 20, cô thật sự là sư tử miệng lớn."

Ôn Đinh uể oải trừng mí mắt lên: "Vậy ông có thể đi vẽ 20 nha."

Người đến lắc đầu: "Cô gái, ý cô như vậy là không được, không kiếm được tiền."

Ôn Đinh cười: "Đại thúc, đi thong thả, không tiễn."

Người kia sững sờ một chút, sắc mặt có chút không vui, thở phì phò đi đến đầu khác cầu, ngồi xuống trước mặt hoạ sĩ.

Ôn Đinh trầm thấp cười cười, buồn bực ngán ngẩm nhìn thoáng qua bốn phía, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông trang phục màu đen đứng lại gọi điện thoại, trời rất nóng, anh ta mặc vào người một màu đen, cũng không thấy nóng sao. Áo đen, quần tây đen, một tay đút vào túi quần, một tay cầm điện thoại, ngược lại có chút đẹp mắt.

Ôn Đinh cầm bút lên vẽ.

Nửa giờ sau, người lúc nãy dương dương tự đắc cầm bức vẽ đi tới, vốn định mở miệng, sau khi nhìn thấy bức vẽ của Ôn Đinh, lời nói vừa đến miệng liền nuốt ngược vào, gục mặt rời đi.

Ôn Đinh đối diện bóng lưng của ông ta: "Đại thúc, vẽ tranh cũng phải nhìn chất lượng, tục ngữ nói, hàng rẻ thường không tốt, hàng tốt thường không rẻ nha!"

Dường như dưới chân người kia lảo đảo một chút.

Ôn Đinh nhìn vào bức tranh đang vẽ một nữa, nhún nhún vai, nhìn thoáng qua đầu cầu trống không, người ngắm phong cảnh đã sớm rời đi, tranh này vẽ cũng không được.

Nhìn đồng hồ một cái, Ôn Đinh dọn dẹp bản vẽ, ngồi xe buýt đi đón em trai Ôn Dĩ Nam tan học.

Lúc Ôn Dĩ Nam nhìn thấy Ôn Đinh đang đeo bản vẽ to đùng trên lưng đứng trước cửa trường học, chạy ra, giọng mang chút trách móc: "Chị, không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao, xa như vậy, chị đừng có tới đón em hoài." Nói xong, nhận lấy bản vẽ Ôn Đinh đang đeo trên lưng.

Ôn Đinh nhón chân lên sờ sờ đầu cậu nhóc cao hơn mình một cái đầu: "Được rồi, được rồi. Chị đây còn không phải là tiện đường."

Ôn Dĩ Nam luôn như vậy, luôn hiểu chuyện, hiểu chuyện đến cô đau lòng.

Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ, nơi này là trường sơ trung ở vùng ngoại thành, từ chỗ ở bọn họ đến nơi đây phải ngồi hơn một giờ xe buýt, chị làm sao lại tiện đường đây.

Lúc hai người về đến nhà là đã hơn bảy giờ tối. Những ngày mùa hè rất dài, lúc này trời mới vừa bắt đầu lờ mờ, trong hành lang còn mang theo chút dư quang trời chiều, phản chiếu ở trên tường, làm cho người ta có chút nhìn không rõ.

Vừa ra khỏi thang máy, hai luồng bóng đen liền như sét đánh không kịp bưng tai nhào vào lòng Ôn Đinh, dọa Ôn Đinh nhảy dựng một cái.

"Chị Đinh Đinh!"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Ôn Đinh thở dài một hơi, cúi đầu: "Tiểu Nhân, tiểu Bắc, các em sao lại ở chỗ này?"

Ôn Đinh thuê phòng bà Khương ở trên lầu, bà Khương có một cháu gái và một cháu trai, chính là hai cái người đang ở trong ngực cô ngay tại lúc này. Chị gái Khương Hoài Nhân năm nay mười bốn tuổi, em trai Khương Hoài Bắc năm tuổi, lúc hai người không có việc gì thì luôn dính cô ở đây, Ôn Đinh đã thành thói quen.

Ôn Đinh mới mở miệng, Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc "Oa" một tiếng khóc lên: "Chị Đinh Đinh, bà nội không cần bọn em."

Ôn Đinh bị Khương Hoài Nhân làm kinh ngạc một chút, vội vàng đem hai đứa trẻ vào trong phòng, trấn an tiếng khóc đến thương tâm hai đứa trẻ một chút. Ôn Đinh mới mở miệng hỏi thăm cuối cùng xảy ra chuyện gì. Ngày bình thường, bà Khương hận đến nổi không thể cột hai đứa vào người, làm sao có thể nói không cần là không cần nữa a.

Khương Hoài Nhân đã bắt đầu gạt nước mắt, nức nở một chút, mới mở miệng: "Bà nội bị bệnh, nhập viện rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!