Không có thôn dân giận dữ nào chặn đường, cũng không có bầu không khí thù địch căng thẳng đến nghẹt thở.
Ngược lại, Đại Điền Trang hiện lên thật yên bình và hòa thuận, giống như một vùng đào nguyên tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Những người thôn dân ăn mặc giản dị đang bận rộn với công việc đồng áng, người thì làm việc ngoài đồng, người thì thu dọn nhà cửa, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười thuần phác.
Thấy tôi là gương mặt mới, họ càng nhiệt tình chào hỏi hơn.
"Tiểu Hạ, đây là đồng chí công an mới đến phải không, tên gì thế?"
"Hướng Dương, lát nữa về thì mang ít rau này về mà ăn. Đồn trưởng Hoàng nhà cậu cũng thật là, tôi soạn sẵn cả rồi mà ông ấy cứ nhất quyết không chịu cầm."
"Đúng đấy. Đồn có người mới, lại còn trẻ tuổi, tôi cũng phải có chút quà chứ. Lát nữa qua nhà tôi, mang con gà rừng tôi mới bẫy được về cho cậu ấy nếm thử."
...
Ngày càng có nhiều thôn dân nhận ra chúng tôi, họ nhiệt tình kéo đến vây quanh.
Hạ Hướng Dương chào hỏi từng người một, lúc thì Bác Hai, lúc lại Dì lớn nhà cháu, cách xưng hô cho thấy sự thân thiết và quen thuộc, cứ như thể anh ta là khách quen ở đây vậy.
Nhìn thấy tình cảm quân dân gắn bó hòa thuận như vậy, tôi không khỏi nghi ngờ có lẽ mình đã đoán sai.
Dù sao đi nữa, sự nhiệt tình trên gương mặt thôn dân không hề giả tạo. Đó là tình cảm xuất phát từ đáy lòng, là sự chân thành họ dành cho những người cảnh sát bám trụ tại địa bàn như chúng tôi.
Chẳng lẽ vụ mất tích của Tiết Mạn Tinh thực sự không liên quan gì đến họ?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi một giây.
Bởi vì là một cảnh sát, tôi tin vào bằng chứng hơn.
Tiết Mạn Tinh mất tích ở gần Đại Điền Trang. Và tôi tuyệt đối không tin trên đời này có ma quỷ dị đoan gì cả.
Vì vậy, chắc chắn là do con người gây ra.
Có thể đa số thôn dân đều tốt nhưng nhân vô thập toàn, ai dám chắc trong số họ không có kẻ xấu?
Nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để lật bài ngửa.
Tôi tươi cười niềm nở đi theo Hạ Hướng Dương chào hỏi mọi người, nói rằng lần này vào thôn là vì mới đến nhận công tác, muốn làm quen với bà con, cũng để tiện phục vụ mọi người sau này.
Hạ Hướng Dương tỏ ra rất hài lòng với cách nói của tôi, không chỉ giúp tôi nói đỡ, mà còn ghé tai nói nhỏ:
"Thôn dân ở đây thật thà lắm, dù thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn nhỏ cũng có thể tự giải quyết ở từ đường, nên đồn mình ít khi có vụ việc gì về an ninh trật tự."
Vừa dứt lời, một ông lão từ phía không xa đi tới.
Ông lão có dáng người gầy gò, tóc bạc trắng nhưng toàn thân lại toát lên vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, vừa nhìn đã biết không phải người miền núi bình thường.
Ông ấy còn chưa kịp đến gần, Hạ Hướng Dương đã chủ động kéo tôi lại chào.
"Bác Điền, bác chịu ra khỏi nhà rồi đấy à. He he, cháu đang định lát nữa qua nhà bác ngồi chơi đây. Sao bác lại phải đích thân ra đây thế, không lẽ sợ cháu tiện tay lấy trộm rượu của bác à."
Hạ Hướng Dương vừa cười nói, vừa giới thiệu với tôi:
"Tử Bình, đây là bác Điền, bí thư chi bộ thôn, sau này muốn ăn gì uống gì, cứ đến thẳng nhà bác ấy là được."
Tôi vội bước lên:
"Chào bác Điền, cháu là Bùi Tử Bình, công an mới chuyển đến, sau này mong bác giúp đỡ nhiều ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!