Tôi biết tại sao Hoàng Phi lại nói vậy.
Đó là vì ông đã nhìn thấy hy vọng! Hy vọng báo thù cho con trai mình!
Bởi vì Uông Lô vừa mất tích rất có thể đang ở trong thôn, nên chỉ cần tìm được Uông Lô, là có thể tìm ra hung thủ đã gây ra hàng loạt vụ mất tích trong suốt những năm qua.
Tuy nhiên, chúng tôi cần bằng chứng xác thực, vì vậy trước khi Đội Cảnh sát Hình sự huyện đến chi viện, chúng tôi tuyệt đối không thể để hung thủ chuyển Uông Lô đi nơi khác!
Nhưng liệu mọi chuyện có diễn ra thuận lợi không?
Hung thủ xảo quyệt đó đã ẩn náu ở núi Hổ Cô hơn hai mươi năm, lại còn là người của dòng họ Điền vốn luôn đoàn kết. Nếu hắn biết chúng ta đã nắm được manh mối ban đầu, liệu hắn có làm liều, quyết một phen sống mái với chúng ta không?
Là một người mới đến núi Hổ Cô, tôi không biết.
Nhưng tôi tin rằng bảy tiếng đồng hồ sắp tới sẽ là bảy tiếng khó khăn và căng thẳng nhất!
Có lẽ, sẽ có xung đột dữ dội xảy ra.
Mà chúng tôi... Chỉ có năm người...
Đứng bên cạnh, Cốc Phong lên tiếng:
"Đồn trưởng Hoàng, hay mình báo cho Điền Lập Tâm một tiếng nhỉ, biết đâu bác ấy giúp được gì thì sao."
Nhưng anh ta chưa nói hết câu, Trần Dụ Dân đã ngắt lời.
"Không được. Tuy Điền Lập Tâm là người tốt nhưng nếu hung thủ thực sự là người trong thôn Đại Điền Trang, thì không dám chắc ông ấy có đứng về phía người cùng tộc hay không."
Hoàng Phi cũng nói thêm:
"Mấy năm nay, thằng con cả của Điền lão nhị làm được không ít việc cho thôn, nên thôn dân ai cũng mang ơn nó. Cộng thêm quan hệ trong thôn của Nhị Ngạnh cũng tốt, lại có nhiều anh em họ hàng thân thiết. Vì vậy, trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tốt nhất đừng để thôn dân biết."
Cốc Phong nói:
"Vậy chúng ta cứ ngồi canh ở đây mãi thế này, muốn không để thôn dân biết cũng khó. Ít ra cũng phải có cái cớ gì chứ."
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
"Anh Cốc Phong nói đúng đấy, nếu hung thủ thực sự ở trong thôn, chắc chắn hắn sẽ tìm cách chuyển Uông Lô đi trong đêm. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là khó lòng xoay xở."
Chuyện này... Hoàng Phi tỏ ra khó xử.
Bởi vì sự thật đúng là như vậy.
Uông Lô bị hung thủ dụ vào thôn, vậy thì nếu anh ta thực sự bị Điền Nhị Ngạnh bắt cóc, đối phương chắc chắn sẽ tìm cơ hội chuyển anh ta đi nơi khác. Trong khi đó chúng tôi lại canh giữ ở cổng thôn, nên dù người khác không biết nguyên nhân, chẳng lẽ hung thủ cũng không biết hay sao?
Cho nên, xung đột là điều gần như chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Mọi người im lặng một lúc lâu rồi Hoàng Phi mới nghiến răng, rút bao s.ú.n. g đã ố vàng từ bên hông ra và nói:
"Sợ cái gì chứ, tôi đã mang 'báu vật trấn đồn' của chúng ta đến đây rồi. Tôi không tin bọn chúng dám công khai đối đầu với chúng ta."
...
Báu vật trấn đồn, đó là khẩu s.ú.n. g được trang bị duy nhất của Đồn Công an núi Hổ Cô.
Rõ ràng, trước khi đến đây Hoàng Phi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Nhưng câu nói sau đó của ông ấy thì tôi lại vô cùng đồng tình!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!