Ra khỏi cửa, tôi lại nói với Điền Lập Tâm là muốn đến xem thử từ đường họ Điền.
Lần này, Điền Lập Tâm tỏ ra khó xử, nói:
"Theo lệ thì từ đường họ Điền chúng tôi không cho người ngoài vào đâu, ngay cả người trong thôn cũng chỉ được vào những dịp nhất định thôi."
"Vậy ạ, thế thì thôi vậy."
Tôi vẫn luôn nghi ngờ kẻ bắt cóc Tiết Mạn Tinh đã trốn trên lầu của từ đường họ Điền để dùng ống nhòm hay thứ gì đó bí mật theo dõi. Bởi vì trong cả thôn Đại Điền Trang, chỉ có từ đường họ Điền là tòa nhà ba tầng, có vị trí quan sát tốt nhất.
Nhưng Điền Lập Tâm đã nói không tiện, tôi cũng không thể tự ý xông vào được.
Ngay khi tôi định quay đi, Điền Lập Tâm đột nhiên thở dài.
"Thôi bỏ đi, thời đại nào rồi mà còn câu nệ nhiều quy tắc làm gì. Hôm nay tôi phá lệ cho cháu một lần, nếu thực sự tra ra được điều gì, cũng coi như là được tổ tiên phù hộ."
Nói xong, Điền Lập Tâm kéo thẳng tôi và Hạ Hướng Dương đi về phía từ đường.
Từ đường trăm năm tuổi toát lên vẻ cổ kính, trang nghiêm, bên trong đặt đầy bài vị của các bậc tiền bối dòng họ Điền.
Tôi đi theo sau Điền Lập Tâm, suốt quá trình đều quan sát kỹ lưỡng mặt đất, tường, gờ cửa sổ và tất cả những nơi có thể lưu lại dấu vết.
Nhưng kết quả lại khiến tôi vô cùng thất vọng...
Trong từ đường họ Điền phủ đầy bụi, người đi qua là để lại dấu chân rõ rệt. Nhưng trên tầng hai và tầng ba lại không hề có một dấu chân nào, không giống như có người đã từng đi vào.
Thật kỳ lạ, vậy rốt cuộc kẻ đã bí mật theo dõi Uông Lô và Tiết Mạn Tinh đã ẩn nấp ở đâu?
Thấy không tìm thêm được manh mối nào, tôi đành ngại ngùng chào tạm biệt Điền Lập Tâm, rồi cùng Hạ Hướng Dương rời khỏi thôn.
Trên đường đi, tôi cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn nhưng những đám mây nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng dày đặc – Truyền thuyết về Bà Hổ, sự điên loạn của bác hai Điề và những người mất tích kia, rốt cuộc chúng có mối liên hệ gì với nhau?
"Anh Hạ, anh thấy truyền thuyết về Bà Hổ có thật không?" Suy nghĩ mãi không thông, tôi không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.
Hạ Hướng Dương nói:
"Nói thật nhé, tôi cũng chẳng tin. Nhưng truyền thuyết này đã lưu truyền trong thôn bao nhiêu năm rồi, mấy người già lại kể sống động như thật. Nhưng bảo là có thật một Bà Hổ trên núi chuyên ăn thịt người thì tôi lại thấy khó tin quá."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy khó tin."
Tôi thở dài:
"Nhưng nếu không phải Bà Hổ, vậy những vụ mất tích này và cả sự điên loạn của Điền lão nhị nữa, phải giải thích thế nào đây?"
Câu nói đó khiến cả hai chúng tôi đều chìm vào suy tư, im lặng đi về phía chiếc xe của Uông Lô.
Khi chúng tôi đến gần chiếc xe, lại kinh ngạc phát hiện ra, Uông Lô đã biến mất!
05
Uông Lô, người đáng lẽ phải đợi chúng tôi trong xe, đã biến mất, chỉ còn lại chiếc xe trơ trọi.
Thấy vậy, Hạ Hướng Dương định mở cửa xe kiểm tra thì bị tôi kéo lại.
"Khoan đã, đừng phá hủy hiện trường. Anh Hạ, anh thử gọi điện thoại cho anh ta xem sao."
Hạ Hướng Dương lấy điện thoại ra gọi cho Uông Lô nhưng kết quả là máy đã tắt...
Xem ra Uông Lô đã gặp chuyện không hay rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!