Hạ Hướng Dương nhỏ giọng giải thích:
"Tôi biết cậu nghi ngờ gì, không chỉ cậu đâu, những người khác mới đến đồn mình trước đây cũng từng nghi ngờ ông ấy như cậu vậy. Nhưng mọi người đều đã gặp Điền lão nhị rồi, ông ấy điên thật. Bị xích sắt xích lại suốt, cũng phải mười mấy năm rồi."
Lòng tôi chợt lạnh đi, không ngờ đằng sau truyền thuyết về Bà Hổ lại ẩn chứa một sự thật bi thảm đến thế.
Quan trọng nhất là, nếu Điền lão nhị thực sự bị điên, thì lời khai của ông ta đương nhiên không thể dùng làm bằng chứng, điều này khiến toàn bộ vụ án càng trở nên mơ hồ, khó đoán.
"Ông ấy còn người nhà nào khác không?"
Tôi hỏi, hy vọng có thể tìm được chút manh mối từ những người khác.
Hạ Hướng Dương lắc đầu:
"Vợ ông ấy mất vì bệnh tật từ sớm rồi, chỉ còn hai người con trai. Nhưng hai đứa con của ông ấy đều rất hiếu thuận, đứa lớn đi làm xa kiếm tiền quanh năm, đứa thứ hai thì ở nhà chăm sóc cha. Hai anh em một người lo kinh tế bên ngoài, một người lo việc nhà, cuộc sống cũng coi như sung túc."
Nói đến đây, Hạ Hướng Dương như sực nhớ ra điều gì, nói thêm:
"À đúng rồi, việc lắp đặt pin mặt trời chính là do đứa con cả nhà Điền lão nhị thúc đẩy đấy. Cậu không biết chuyện này có ý nghĩa lớn thế nào với Đại Điền Trang đâu. Người ta còn dành riêng một trang trong gia phả để ghi công nó cơ mà."
Thật vậy sao?
Thấy Hạ Hướng Dương khen con trai cả của Điền lão nhị hết lời, tôi lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỉ bằng sức một người mà có thể thúc đẩy cả một thôn nằm sâu trong núi tứ bề lắp đặt pin mặt trời, chuyện này không hề đơn giản như một người đi làm thuê bình thường có thể làm được.
Nhưng nếu nói anh ta làm ăn khấm khá bên ngoài, vậy tại sao không đưa người cha điên của mình đi chữa trị?
Tôi nghĩ mãi không ra, quyết định phải đích thân đến nhà Điền lão nhị xem sao.
Sau khi tôi bày tỏ ý định, Điền Lập Tâm cũng không từ chối, dẫn tôi và Hạ Hướng Dương đi ra ngoài.
Từ nhà ông ấy đến nhà Điền lão nhị chỉ vài chục mét, gõ cửa một lát thì một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ra mở cửa.
Cô ấy thoáng chút ngạc nhiên khi thấy tôi nhưng cũng nhanh chóng nhận ra và mời chúng tôi vào nhà.
"Bác cả, anh Hạ, đây chắc là đồng chí công an mới mà đồn trưởng Hoàng nói phải không. Bác xem, cháu chẳng chuẩn bị gì cả, nhà cửa cũng chưa kịp dọn dẹp."
Điền Lập Tâm xua tay:
"Người nhà cả mà, có gì đâu mà ngại. Nhị Ngạnh đâu rồi?"
Người phụ nữ lập tức cao giọng gọi vào trong nhà:
"Nhị Ngạnh, bác cả đến thăm cha kìa, còn có anh Hạ với đồng chí công an mới nữa!"
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi từ trong nhà bước ra, tươi cười niềm nở:
"Bác cả đến ạ, mời bác vào nhà ngồi."
Nói rồi, anh ta đưa t.h.u.ố. c lá mời tôi và Hạ Hướng Dương.
"Chú em mới đến đã quen chưa, vùng núi nghèo khó, chẳng có gì đãi đằng tử tế, nếu chú không chê thì tối nay ở lại dùng bữa cơm rồi hẵng về."
Tôi khách sáo từ chối, nói chỉ đến thăm ông cụ một chút rồi đi ngay. Vừa nói chuyện chúng tôi đã vào đến trong nhà.
Quả nhiên đúng như lời Hạ Hướng Dương nói, Điền lão nhị, người đàn ông trạc sáu mươi tuổi, đã bị điên thật sự. Một sợi xích sắt quấn quanh hông ông ta, đầu kia khóa vào chân giường. Ông ta trông hoàn toàn điên dại, ngũ quan méo mó, thần sắc điên cuồng.
Thấy chúng tôi vào, ông ta còn phát ra những tiếng gầm gừ như thú vật, ra sức giãy giụa như muốn lao về phía chúng tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!