Chương 1: Phần 1

01

Ngay khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy

"Đồn Công an núi Hổ Cô", tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Vì nó quá hẻo lánh, quá tồi tàn, lại quá nhỏ bé!

Cái gọi là đồn công an thực chất chỉ là ba gian nhà ngói được bao quanh bởi một vòng tường gạch đỏ. Toàn bộ đồn, tính cả tôi vừa mới đến trình diện, chỉ vỏn vẹn ba đồng chí công an chính quy, hai công an nhân dân và thêm một con ch. ó cỏ.

Sau khi nhìn thấy nơi mình sẽ công tác trong tương lai, chính tôi cũng thấy tủi thân cho bản thân mình.

Là một sinh viên xuất sắc của Đại học Công an, các bạn học khác sau khi tốt nghiệp, người thì về Sở Công an tỉnh, người thì về Công an thành phố, tệ lắm cũng được ở lại Công an huyện.

Vậy mà tôi, người xuất sắc đứng đầu chuyên ngành Trinh sát hình sự, lại phải lưu lạc đến cái nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này. Tương lai đừng nói đến chuyện thăng tiến, được chuyển đi khỏi đây đã là may mắn lắm rồi!

Vốn dĩ tôi đã định cứ thế bỏ đi.

Nhưng khi nhìn thấy mười chữ lớn

"Bám rễ núi Hổ Cô, một lòng vì nhân dân" trên bức tường bao, tôi lại như ma xui quỷ khiến quyết định ở lại.

Thủ tục nhậm chức diễn ra nhanh chóng.

Mà nói đúng hơn là làm thủ tục thì ít, vừa khai báo danh tính đã bị lôi đi làm việc thì nhiều.

Đồn trưởng Hoàng Phi bê thẳng một chồng hồ sơ ném cho tôi.

"Bùi Tử Bình phải không? Cậu đến đúng lúc lắm, gần đây huyện yêu cầu người dân đăng ký lại hộ tịch. Cậu mau chóng xử lý đống này, thứ Hai tuần sau nộp lại cho tôi."

"Đồn trưởng Hoàng, tôi…"

Tôi vốn định nói mình vừa mới đến, còn nhiều điều chưa rõ, có cần sắp xếp ai đó hướng dẫn không.

Nhưng lời còn chưa kịp nói hết, Hoàng Phi đã lớn tiếng gọi:

"Lão Trần, ông mau đi xử lý vụ tranh chấp đất đai ở Tiểu Điền Trang đi."

"Đang bận đây này, sao ông không tự đi đi?"

Ở góc phòng, Trần Dụ Dân tóc đã hoa râm càu nhàu, mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Hoàng Phi vội cười xòa:

"Bên Đại Điền Trang vừa gọi điện, nói có du khách gây rối, lát nữa tôi qua xem sao."

Nói xong, Hoàng Phi kéo luôn Cốc Phong, anh công an hỗ trợ vừa xách phích nước nóng vào, rồi phóng xe máy đi mất.

Trần Dụ Dân cũng lầm bầm chửi mấy câu rồi đứng dậy, dẫn theo Hạ Hướng Dương – anh công an hỗ trợ còn lại, đi ra ngoài.

Thôi xong.

Chưa đầy năm phút, ghế còn chưa kịp ấm chỗ, trong đồn chỉ còn lại một mình tôi.

À không, còn có Đại Hoàng, con ch. ó cỏ giữ cổng.

Nhìn văn phòng trống huơ trống hoắc, tôi chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái.

Trước khi đến đây tôi cũng đã tìm hiểu kỹ và biết rằng điều kiện ở đồn công an cơ sở, đặc biệt là ở vùng núi hẻo lánh rất gian khổ nhưng thật không ngờ lại khổ đến mức này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!