Chương 37: Tâm Tàn Ý Lạnh 1

Phó tổng quản Bạch Nhất Vân được điều động đến chăm sóc vườn Ý Ánh.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, người trong khu vườn đó không hay ra ngoài, tính khí còn rất thất thường.

Hôm nay nàng đầu lau mấy bồn hoa trồng bên ngoài, không khỏi cảm thán nơi này xinh đẹp thanh tĩnh.

So với làm việc nặng nhọc ở hoa phòng, ở đây nàng có tiền đồ hơn. Nhưng việc này làm cho Tiểu Tây hết sức lo sợ, không phải nàng hoảng loạn vì sắp mất việc, sợ không được công tử xem trọng.

Điều làm nàng lưu tâm là từ khi Bạch Nhất Vân đến, công tử thường xuyên ở bên cửa sổ ngắm nhìn nàng ta, ánh mắt lưu luyến không hề che giấu. Tiểu Tây nhiều lần vỗ mặt ép mình tỉnh táo, nhất định là xem nhiều hí kịch quá mới nghĩ lung tung.

Công tử lại không biết lo nghĩ của nàng, gần đây cứ nhắc đến cuộc sống tự do bên ngoài, bi thương cảm thán. Công tử vô cùng khổ sở, hốc mắt đỏ ửng.

Cứ nhìn thấy Bạch Nhất Vân là cổ họng nghẹn ngào lẩm bẩm gì đó, nghe như tiếng khóc.

Nếu như hoàng thượng nghe được, biết đâu sinh ra nghi kỵ? Một chút lòng nghi thôi cũng thành tội chết! Càng nghĩ thân hình nhỏ bé của nàng càng run lên, sắc mặt xám hơn trời đông. Hôm nay Thẩm Huyền Quân cảm thấy rất mệt như có sấm chớp đánh trên đỉnh đầu.

Thân thể kiệt quệ ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, gia tộc oanh oanh liệt liệt cuối cùng cũng điêu linh.

Đình viện sầm uất sụp đổ, y như con chim gãy cánh bị nhốt trong lòng, chờ chết.

Khốn quẫn trong lòng không biết tìm ai tâm sự, chỉ đành sức cùng lực kiệt thoi thóp mà thôi. Trời kéo mây mù chất chồng oán khí, Tiểu Tây thấy y vừa khóc vừa cuời vô cùng hoảng sợ.

Không biết nên làm sao, ngoài kia đang làm lễ phong hậu nên công tử không vui? BPhải làm sao đây, nếu bây giờ đi gọi thái y lại có người nghĩ họ vờ vịt, ngày vui mà làm càn. Hoàng thượng phải ở cùng hoàng hậu đêm nay, công tử khó ngủ ngồi bên cửa sổ.

Gió thổi tiêu điều, Tiểu Tây tiến lại nhỏ giọng: "Công tử, tuy đang hè nhưng trời vẫn lạnh lắm hay là đóng cửa lại đi.

Nô tỳ nấu canh an thần cho người, uống xong thì ngủ sớm."

"Mang giấy tiền đến đây."Tiểu Tây kinh ngạc, đứng như trời trồng."Ta muốn đốt chút giấy tiền."

"Không được, đốt giấy tiền trong cung là xem như trù ẻo hoàng thượng.

Sẽ bị khép tội mất đầu đó!"

"Ta có thể mất đi cái gì nữa, vinh hoa quyền vị, gia đình, sư phụ." Thẩm Huyền Quân cười tự giễu nhớ đến mẫu thân tóc tai bù xù.

Đôi mắt thấm lệ chẳng dám oán trách ai: "Ta muốn đốt đấy hắn cấm được sao?" Y suy sụp ngã mạnh vào cửa, mồ hôi lạnh đổ không ngừng. Tiểu Tây lén lấy giấy tiền cho y.

Thứ này là do thị vệ chuẩn bị từ tháng bảy năm ngoái còn thừa.

Bất quá nàng không đi công tử sẽ chạy ra ngoài làm lung tung gì đó thì không hay.

Ngày trước nàng có thể thắp hoa đăng tưởng nhớ, giờ chỉ vụng trộm đốt một chút thôi. Lửa liếm giấy tiền làm sắc mặt y ngày càng tốt, mắt y chỉ có ánh lửa.

Từng lá từng lá biến thành tàn tro, liệu nó có thể đốt hết sự ngu xuẩn của mình. Gió thổi ngày càng mạnh, cơ hồ thổi cả y ngã xuống.

Lửa cháy bén góc áo, y chưa phát hiện đã vội vàng kêu lên.

Vội vàng đỡ lấy y: "Ca ca cẩn thận bị bỏng."Tiểu Tây vừa đi lấy nước quay lại sợ hết hồn. Tưởng Hoàng đỡ người, nhìn số giấy tiền hơi khó hiểu.

Bất quá đôi mắt y đang nhìn hắn còn đáng sợ hơn, hắn hơi bối rối: "Ca ca, sao lại nhìn ta như thế."Ánh nến chiếu lên gương mặt Thẩm Huyền Quân.

Y như đang đắm chìm trong kí ức nào đó, giọng nói trở nên khó nghe: "Hôm nay là ngày Uyển Nghi mất."Hắn mở to mắt rồi cố trấn tĩnh, lạnh lẽo xâm nhập xương cốt.

Gió thổi sàn sạt, trời không vô tận nối liền với mặt đất bằng bóng đêm vô tận.

Hắn run rẩy cất tiếng: "Ca ca mệt rồi vào phòng nghỉ một lát đi."Thẩm Huyền Quân cười nhạt bước chân không vững, tự mình đi, đến được giường người cũng mệt lả.

Hắn ôm gối mềm đi đến nhét vào cho y ôm, ân cần vỗ nhẹ người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!