Chương 25: Sủng Ái 1

Thẩm Huyền Quân hoảng hốt bừng tỉnh trong đêm gió rét. Tiết trời lạnh nước khắp nơi đóng thành băng, Thẩm Huyền Quân thấy mồ hôi lạnh ở sống lưng y như muốn đông thành vảy băng vụn. Lạnh quá! Y xoa hai tay vào nhau cố giữ ấm gương mặt chính mình, y không ngừng vỗ, cố gắng vỗ tỉnh chính mình.

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì tốt quá, nước mắt sớm đã cạn khô trên má. Y không còn lại gì! Kể cả trong mơ hắn xuất hiện cũng không còn đẹp đẽ như trước, hệt như quỷ dữ.

Hắn luôn nhìn y cười gằn, hận ý sâu đậm kia hóa thành móng vuốt tà ác bóp cổ y ngạt thở từng cơn. Thẩm Huyền Quân vẫn chưa quen với những việc đang diễn ra, ngồi thẫn thờ đến tận khi trời sáng.

Sắc trời vừa hửng lên căn nhà cũ kỹ xiêu vẹo bị người ta đập cửa liên hồi, y vội bò dậy chạy ra ngoài.

Giấc mộng kia quá chân thật nơi cổ y thỉnh thoảng lõm vào vì cơn ớn lạnh. Trời vẫn đang đổ tuyết nhưng y biết mình không thể nghỉ ngơi, xay số đậu nành này cũng tốt.

Y miễn cưỡng có được bữa no, mấy hôm nay trong bữa ăn có bánh bao trắng khô cứng ăn không dễ bị đói như trước.

Do uống thuốc kia quá nhiều trong bụng thường rỗng đói cồn cào.

Có khi lung lay cả ngày chẳng làm được cái gì đã ngất xỉu. Nhớ đến việc ngất xỉu, lần đó Vô Diện chăm sóc y mấy đêm không ngủ.

Khi y tỉnh thấy hắn ngồi co ro cố nhướn mí mắt lên quạt lửa, không có than củi chắc y đã chết ngay trong đêm đó rồi.

Nhưng gần đây không thấy hắn nữa, cũng phải thôi theo y thì có gì tốt? Khoảng thời gian đầu khi tỉnh lại giữ đồng chỉ có mình trơ trọi, giọng nói của người kia vẫn hay vang trong giấc mơ bỗng vọng lại, lúc lẩn quẩn, lúc xa xăm.

Sau khi nhìn nhận mình đã từng có những tháng đường hoàng bay bao, tựa như cánh chim tự do trên bầu trời.

Giây khắc sau đó lại bị thợ săn nhắm trúng, không chạy được, gãy cánh, rơi thảm thương.

Thẩm Huyền Quân ôm vết thương rỉ máu ngày đêm sống thoi thóp, thường xuyên co giật, hoảng hốt muốn bay lại chẳng thể nào cất cánh nổi. Y và Tưởng Hoàng tưởng chừng dây mây nối nhau chẳng rời còn lạc nhau được.

Nói gì là Vô Diện, một người xa lạ y chưa từng để tâm đến nhiều.

Có chăng, trong y vẫn có lòng biết ơn, đối xử với hắn chỉ là qua quýt chẳng thân cận như Lan Tường, thế mà người sống kẻ bị giam cầm.

Chỉ có Vô Diện bầu bạn với y một thời gian dài. Thẩm Huyền Quân vỗ má mình, vòng tay nạm vàng kim tuột xuống tận khuỷu tay.

Người đã gầy sọp đeo không vừa những thứ này nữa, nó cũng chẳng thích hợp với y.

Một chiếc vòng vàng xen lẫn bạch ngọc.

Hai bên sườn điêu khắc hoa sen bảy đóa kết với nhau, trước kia là tượng trưng cho phúc khí lâu dài, thiền môn kính cẩn. Không ít lần y muốn tháo nó ra nhưng làm thế sao được, đành cười qua loa an ủi mình rồi thôi.

Bây giờ y chỉ cố gắng sống mà thôi, trong lúc mộng mị thấy bóng dáng Tưởng Hoàng cũng không còn điên cuồng kích động.

Họ đã lâu không gặp lại, mỗi ngày y đều đối diện với những người xa lạ, lạnh lùng như gỗ đá.

Không còn nhìn xanh hóa đỏ tưởng nhầm hắn trong dòng người ngược xuôi.

Thế nhưng chỉ biết trong những đêm dài bất chợt y vẫn giật mình bật khóc trong cơn đau.

Thời gian chữa lành vết sẹo của y biến nó trở nên không rõ ràng hình dạng.

Sao nó không xóa luôn hình bóng Tưởng Hoàng ở trong y? Cũng có thể đây là một sự trừng phạt. Lâu ngày mắt bệnh hễ ra gió là chảy nước mắt, y cũng dùng nó che giấu sự yếu đuối của mình.

Chẳng qua là một căn bệnh khó chữa mà thôi không phải vì nhớ một người không thể nhớ.

Thực tế thế nào y cũng phải đối diện thật tốt, cố vùng vẫy thoát ra khỏi bùn nhơ, dù nhếch nhác, phủi nhẹ rồi xong.

Vẫn còn đứa bé đang chờ y chăm nôn, thời gian đâu mà đau khổ nữa.

Con tim thiếu vắng một mảnh thì đã sao? Có đứa bé an ủi bù đắp không đến mức kinh khủng dứt khoát chết đi. Trời mùa đông nắng không hề gắt, Thẩm Huyền Quân làm một mạch đến khi trời trưa.

Nhân lúc lính canh thay ca không để ý tự múc một bát đầy mang về căn nhà xập xệ nấu lên uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!