•Editor: Lan•
Chư Tinh Tử khó khăn mở mắt ra, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nó phát ra một tiếng heo kêu rung trời chuyển đất.
"A a a trời ơi—!"
Cơ thể bay trên không!
Chính xác hơn là Hoắc Huyền đang ôm lấy nó, bay lượn trong không trung, còn phía dưới nó lại có một cái đầu đen sì sì, xấu xí đang như chó dại đuổi theo không buông. Cái đầu đó liên tục bị Hoắc Huyền chém cho máu me đầy đầu, nhưng vẫn liều mạng lao tới.
"Của ta! Đồ ăn của ta!" Cái đầu há cái mồm to tướng đầy máu, nước dãi chảy ròng ròng, lao về phía nó.
"Ta không phải thịt heo đâu mà!" Heo con hoảng loạn co dúm cái đuôi lại, lập tức ôm chặt cánh tay đang bế mình. Lúc này mới phát hiện trên người mình có thêm một mảnh giáp, chính là nửa giáp vai màu bạc của Hoắc Huyền, vừa vặn che kín cơ thể nó như một cái mai rùa.
Nó ngước đầu lên, thấy Hoắc Huyền vừa chém vừa đá cái đầu kia, liền hỏi: "Đó là cái gì vậy? Sao vừa tỉnh dậy đã thành thế này… Chẳng lẽ đây là tiết mục đá cầu sau khi kết thúc nghi thức à?"
Hoắc Huyền lúc trước còn tràn đầy sát khí, giờ nghe câu này suýt nữa thì mất thăng bằng rơi khỏi không trung.
"Ôm chặt ta, thứ này không thể giết triệt để được, ta đưa ngươi ra ngoài trước."
Heo con vội vàng gật đầu, rồi nhận ra đầu mình bị giáp che khuất, liền dùng móng trước nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hoắc Huyền trấn an: "Huynh đệ tốt, khổ cho huynh rồi."
"…"
Hoắc Huyền siết chặt lấy nó, hai ngón tay nhanh chóng tụ chú thi triển "Hút Hồn Quyết", đồng thời kết ấn thi triển thuật ẩn thân, trong chớp mắt đã lao khỏi màn sương mù dày đặc.
Trong sương mù không thể nhìn xa, heo con chỉ nghe tiếng gió vù vù, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Màn sương như bao phủ toàn bộ trời đất, không có điểm dừng.
Chư Tinh Tử vừa định cất tiếng hỏi Hoắc Huyền thì đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập tới, ngay sau đó là mùi máu tanh tươi phả vào mặt như có gì đó bị cắn.
Nó vội nhìn đuôi mình, chưa bị cắn!
Thở phào chưa được bao lâu thì lại hoảng loạn la lên: "Hoắc huynh! Hoắc huynh! Hoắc huynhhh—!"
Một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Từ phía trên truyền đến giọng nam trầm ổn lạnh nhạt: "Không sao."
Heo con tạm thời an tâm, cảm giác mất trọng lực kéo dài một lúc, sắp tiếp đất thì nó cảm thấy có một luồng khí ấm bao bọc lấy mình. Tò mò hít hít khí này, ngẩng đầu thì thấy ánh sáng tím nhàn nhạt.
—Là pháp trận hộ thân của Hoắc Huyền.
Sương mù dần tan, xung quanh tối tăm chỉ còn ánh sáng đỏ chói mắt.
Heo con vội bò dậy, gọi liền hai tiếng "Hoắc huynh", lúc này mới phát hiện người đang nằm dưới mình.
Nhìn kỹ lại— tay trái của nam nhân đã không còn.
Heo con sững người một lúc, mặc kệ xung quanh kỳ lạ ra sao, lập tức dùng mũi heo ủi lên mặt Hoắc Huyền điên cuồng.
Nam nhân khẽ động mí mắt, bỗng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái mũi hồng hồng đang cọ tới cọ lui trên mặt mình.
Mặt hắn bị ủi ướt cả rồi.
"Đừng ủi nữa… ta không sao."
"Có sao mà…!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!