•Editor: Lan•
Bà ta biết mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hoắc Huyền, nên cũng buông xuôi, nằm dài dưới đất chờ chết.
Bà ta không sợ chết, hoặc có thể nói, bà ta đã chờ cái chết từ lâu rồi. Điều duy nhất khiến bà ta tiếc nuối là không thể tận mắt chứng kiến kết quả cuối cùng của vị đại nhân ấy… May thay, bà ta từng dùng vu thuật nhìn trộm được đoạn bí mật kinh thiên động địa trong quá khứ của Lục giới, hiểu rõ sự xuất hiện của vị đại nhân đó sẽ khiến nơi này long trời lở đất… nhưng bà ta cũng vì vậy mà bị Thiên đạo biến thành hình dạng hiện tại.
Đang nghĩ ngợi, bỗng một ánh mắt lạnh lẽo quét đến từ trên đỉnh đầu.
Hoắc Huyền ôm heo con bằng một tay đi tới, liếc nhìn bà ta, lạnh nhạt nói hai chữ: "Thi triển."
"Đừng hòng! Muốn giết thì giết, muốn róc xương thì làm đi!"
Hoắc Huyền nhìn bà như nhìn rác rưởi, rồi gọi Thiết Vô Vi ngoài cửa: "Trượng phu và con nuôi của Mã Tam Nương lần lượt chết vì bệnh nửa năm trước, chôn dưới gốc cây phía tây bắc nhà bà ta. Đào xác hai người đó lên đây."
"Ngươi làm gì?" Mã Tam Nương choáng váng, "Ngươi định khai quật mộ người thân trước mặt ta à? Ha ha ha… Người chết như đèn tắt, chỉ là cái xác không hồn, ngươi tưởng có thể uy h**p ta sao?"
Hoắc Huyền nói: "Trượng phu bà là người bà quen từ nhỏ, phu phụ cùng hoạn nạn. Con nuôi là cô nhi bà nhặt về từ bãi tha ma, hiếu thảo, từng vì bà đi hái thuốc mà què chân. Cả nhà sống hòa thuận… Nửa năm trước, họ lần lượt chết vì bệnh, cũng là lúc bà không còn xuống núi. Bà chôn họ dưới cùng một gốc cây, vì muốn linh hồn cùng cội, kiếp sau làm người một nhà…"
Mắt rắn hơi run, bà ta nghĩ Hoắc Huyền muốn chặt cây, cắn răng nói: "Kiếp sau? Ai quan tâm? Chỉ là ước vọng, Hoắc Huyền à trời chẳng bao giờ thuận lòng người!"
Hoắc Huyền gật đầu hờ hững: "Nếu đã nhìn thoáng vậy, hôm nay ta sẽ thiêu xác họ, cho vào lò luyện quỷ, diệt hồn diệt cốt, vĩnh viễn không được luân hồi. Thế nào?"
Mã Tam Nương trợn mắt nhìn hắn, không thể tin được.
Hoắc Huyền mặt không biểu cảm: "Đào xác. Thiêu."
Thiết Vô Vi cúi người nhận lệnh, chợt nghe Mã Tam Nương thét lên thảm thiết: "Không! Đừng không phải chỉ là điều tra lai lịch một con heo thôi sao? Ta đồng ý!"
Heo con ngẩn ra một lúc mới kêu lên: "Bà bà nhầm rồi, là giải độc cho ta!"
Mã Tam Nương trợn trắng mắt. Hoắc Huyền bỗng đặt heo con xuống đất, nói nhỏ: "Ngươi không trúng độc."
Chư Tinh Tử sững người.
Hoắc Huyền im lặng.
Lúc đầu chỉ vì không muốn nó gây rối trên đường nên thuận miệng nói vậy, không ngờ heo con lại tin đến thế.
Heo con suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhận ra mình bị lừa, há miệng ra nhưng chẳng biết nói gì.
Mã Tam Nương cũng nhận ra Hoắc Huyền đang dọa mình, nhưng không dám đổi ý. Dù gì đó là Hoắc Huyền, chuyện điên rồ gì cũng có thể làm. Phản ứng vừa rồi đã lộ điểm yếu, giờ hối hận cũng chẳng ích gì… Dù sao điều tra lai lịch một con heo cũng không ảnh hưởng gì đến vị đại nhân ấy, nên bà ta đành nói: "Thi triển vu thuật cần trở về núi của ta, vào đúng nửa đêm, và không được có ai khác.
Các ngươi đưa ta và con heo này về núi, xong rồi phải rời đi."
Hoắc Huyền quay sang Thiết Vô Vi: "Đi thiêu xác."
Mã Tam Nương lại giận điên: "Được rồi! Ngươi có thể ở lại!"
Hoắc Huyền phất tay, Thiết Vô Vi lui ra.
Mặt rắn của Mã Tam Nương đen lại vì tức.
Chuyện về Mã Tam Nương coi như được giải quyết. Heo con không nói một lời, nhảy lên giường, quay lưng về phía bọn họ.
Hoắc Huyền nhìn bóng lưng ấy, dừng một lúc, bảo Thiết Vô Vi đi mua hoa quả tươi.
Người vừa đi, hắn liền chờ heo con phát cáu.
Nhưng heo con im lặng rất lâu, chẳng lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!