Chương 6: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Người nam nhân áo vải ngơ ngác bước xuống lầu, càng nghĩ càng cảm thấy lời heo con nói có lý, liền đi tìm tộc trưởng  trình bày lại mọi chuyện. Tộc trưởng nghe xong, cảm thấy mấy người ở khách đ**m kia có vẻ là tu sĩ vân du, còn con heo kia chắc là linh sủng, nếu không thì bọn họ đã giết người kia từ lâu rồi…

Vì vậy, ngay chiều hôm đó, tộc trưởng Trần Gia Trang liền dẫn nam nhân áo vải đến khách đ**m, khẩn cầu bọn họ giúp đỡ tiêu trừ đám thây ma đang ngày một nhiều không dứt.

Thiết Vô Vi nghĩ rằng chủ thượng sẽ không xen vào chuyện người khác, ai ngờ heo con lại vô cùng nhiệt tình, cứ nằng nặc đòi nghe thử đầu đuôi ra sao.

Tộc trưởng nói: "Những lời heo gia nói ban nãy ta đều nghe rồi, nhưng thực tế là trong Trần Gia Trang và khu vực lân cận không hề có ai mất tích… Cho nên đám thây ma này chưa chắc là xác mới, có thể là những thi thể từ lâu dưới đất bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó kỳ quái, thi thể vẫn chưa phân hủy, đến năm nay thì bùng phát hàng loạt…"

Nghe thì có vẻ hợp lý, heo con liền hỏi: "Vậy mấy người đã đốt hết số xác đó rồi chứ?"

Tộc trưởng lắc đầu: "Nếu ít thì còn xử lý được, nhưng thây ma quá nhiều, hiện tại bọn ta chỉ còn cách dùng chổi đánh ngã rồi nhốt tạm vào lồng sắt trong miếu tổ, chờ đủ số mới đốt một lần. Gần đây mới vừa đốt một đợt."

Heo con cảm thán: "Xem ra đợt này chưa tích đủ số rồi." Rồi quay đầu nhìn Hoắc Huyền nói, "Này huynh đệ, hay là đi xem thử đi? Dù sao cũng coi như phong tục tập quán địa phương mà!"

Tộc trưởng lập tức đen mặt, Thiết Vô Vi suýt chút nữa không nhịn được cười.

Hoắc Huyền mặt vẫn lạnh như băng, túm lấy heo con, không nhịn được bóp bóp cái miệng tròn vo kia.

Heo con trợn tròn mắt.

Hoắc Huyền nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, buông heo con xuống, nhìn tộc trưởng từ trên cao: "Dẫn bọn ta đến chỗ Mã Tam Nương trước."

Ngọn núi nơi Mã Tam Nương cư ngụ nằm sát thị trấn, có tộc trưởng dẫn đường, vài người nhanh chóng tiến vào núi, đi thêm một đoạn thì đến một căn nhà gỗ giữa rừng, có một sân nhỏ trước cửa.

Tộc trưởng nói: "Mã Tam Nương sống ở đây, nửa năm nay chưa từng thấy bà ấy xuống núi. Trước kia nếu có việc ra ngoài đều báo cho bọn ta, lần này không hiểu sao lại biến mất không một lời… Cũng từng nghi là bà ấy chết rồi hóa thây ma, nhưng nhìn hình dáng đám thây ma kia — không một ai giống bà ấy cả!"

Thiết Vô Vi liếc lão: "Xuất hiện gần trăm cái xác vô danh, mấy người không báo quan à?"

"Báo rồi thì có ích gì?! Lúc đầu quan phủ có cử người đến giúp bắt và đốt thây ma, nhưng sau thấy mấy thứ này không gây nguy hiểm gì lớn, liền mặc kệ… Các vị không biết thôi, dạo này bên ngoài yêu ma quỷ quái nổi lên khắp nơi, nào là quỷ ăn người, quỷ nhập xác, yêu đi đêm nhiều vô kể… Quan phủ đã quá tải, tu sĩ chính quy cũng không đủ dùng, thì còn đâu tâm sức lo cho bọn ta?" Nói xong, lão tiến lên mở cửa.

Chư Tinh Tử vùng khỏi tay Hoắc Huyền, lon ton chạy theo vào nhà. Vừa bước vào, nó đã thấy bàn thờ đủ loại thần linh, tường dán đầy bùa chú, bụi phủ khắp nơi, rõ ràng đã lâu không có ai ở.

Hoắc Huyền không vào trong, chỉ đứng nhìn giếng nước trong sân.

Khi Chư Tinh Tử vừa đi ra, nam nhân kia ra tay, "ầm" một tiếng phá tan giếng nước phía sau nhà.

Tộc trưởng hoảng sợ kêu lên: "Các người làm cái gì vậy?" Lão lao đến, vừa nhìn vào giếng thì cả người mềm nhũn, gần như hét lên: "Sao… sao lại thế này…?!"

Trong giếng không hề có nước — mà là một giếng đầy rắn, cuộn lại, đan xen lẫn nhau. Chúng chia làm hai màu xanh và đỏ, quấn lấy nhau, uốn éo dưới đáy giếng khiến người ta tê cả da đầu.

Đám rắn dường như đã đói lâu ngày, vừa bò ra đã đồng loạt lao về phía… sinh vật nhỏ nhất— heo con.

Chỉ chốc lát, một chiếc ủng đen giẫm mạnh xuống, mấy con rắn bị giẫm nát bét thành bột vụn.

Giẫm chết lũ rắn, Hoắc Huyền vẻ mặt ghê tởm nhấc chân ra.

Thiết Vô Vi đã rút đao chắn trước heo con. Quay đầu lại thì thấy heo con đang giơ móng chơi đùa với một con rắn đỏ!

"Tiểu heo… đệ!"

"Đừng căng thẳng, Thiết huynh đệ. Ta nhận ra rắn. Lũ rắn xanh kia có độc, nhưng con rắn đỏ này thì không… Chỉ là nó cứ quấn lấy ta chơi thôi."

Dưới ánh nhìn nguy hiểm của Hoắc Huyền, Thiết Vô Vi nhanh chóng gỡ con rắn khỏi heo con, ném ra xa: "Ôi trời ơi, tiểu heo đệ của ta, đừng chơi nữa! Nó muốn siết chết đệ rồi nuốt đấy!"

Heo con giật mình, không ngờ rắn lại hiểm độc đến vậy, vội giơ móng lau mồ hôi.

Thấy tộc trưởng sợ đến ngẩn ngơ, heo con tốt bụng an ủi: "Lão gia gia đừng hoảng, theo ta thấy, hai loại rắn được nuôi chung thế này, rất có thể Mã Tam Nương là hậu nhân của nước Vu Hàm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!