•Editor: Lan•
Xe ngựa đi đường suốt mấy ngày, Chư Tinh Tử cũng ngủ li bì mấy ngày. Nếu là trước đây, nó còn sẽ tranh thủ vận động một chút, nhưng giờ đã trúng độc, vận động lung tung chỉ khiến độc phát tán nhanh hơn, nó cảm thấy vẫn nên "bảo tồn thể lực" là tốt nhất.
Ngày thứ bảy, bọn họ vượt qua một con sông, cuối cùng đến Trần Gia Trang.
Trước đó không lâu có một trận mưa, không khí mát lạnh, khắp nơi lầy lội.
Thiết Vô Vi nhảy xuống xe, nhìn bản đồ, lại ngẩng đầu nhìn tấm bia đá trước cây cầu đá phía trước. Chỉ thấy trên bia quả nhiên khắc ba chữ "Trần Gia Trang", ngoài ra thì trông không khác mấy so với các thị trấn bình thường.
Trong xe, heo con Chư Tinh Tử thò đầu ra nhìn. Có lẽ vì thời tiết xấu nên trên đường rất ít người qua lại. Mấy người đi ngang qua xe ngựa đều mang theo… một cây chổi sau lưng.
Chư Tinh Tử tò mò nghiêng đầu.
Dù sao thì cũng đã tới nơi, chỗ ở của bà thầy pháp kia thì từ từ tìm là được.
Bọn họ chọn trọ ở khách đ**m tốt nhất gần đó. Người ngoài đường ít, nhưng trong đại sảnh khách đ**m lại ngồi khá đông, ai nấy đều tò mò nhìn mấy người khách lạ mới đến.
Hoắc Huyền đã thay một bộ trường bào đen giản dị, khí chất vẫn lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn lâu, thế là ánh mắt mọi người đổ dồn vào heo con tròn vo trong tay hắn.
Một ông lão thấy heo con đáng yêu, xoa tay định lại gần xem tướng, còn chưa kịp tới gần đã bị kiếm quang từ tay nam nhân quét tới dọa cho lùi lại.
Kiếm vừa rút ra đã bị cái mũi heo mềm nhũn húc trở về vỏ.
Chư Tinh Tử cứ tưởng hắn lỡ tay, lắc đầu thở dài khe khẽ: "Thật là…!"
Hoắc Huyền dừng lại một thoáng, rồi tiếp tục đi lên lầu.
Bên kia, Thiết Vô Vi thanh toán xong tiền phòng, cứ tưởng mình sẽ ở chung phòng với heo con, vừa xoay người thì thấy Hoắc Huyền đã ôm heo con vào phòng khóa cửa lại, đến giờ ăn cũng chưa thấy xuống.
Dù gì cũng đã chăm heo con mấy ngày, sợ heo con đói, Thiết Vô Vi canh giờ xong liền cẩn thận đi gõ cửa: "Chủ thượng, heo đệ đến giờ ăn rồi."
Trong phòng vang lên giọng trầm lãnh quen thuộc: "Vào đi."
Thiết Vô Vi bưng đĩa bánh bao rau mới mua về bước vào, liền thấy heo con đang đứng trên chiếc bàn thấp, ăn từng quả vải đã được bóc vỏ sẵn.
Gã sửng sốt— chủ thượng mua vải lúc nào vậy? Còn… ai là người bóc?
Hoắc Huyền đứng bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn heo con nhỏ.
Chư Tinh Tử ngửi ngửi, thấy Thiết Vô Vi bước vào thì thân thiện nói: "Thiết huynh đệ, huynh cũng ăn chút đi!"
"…" Thiết Vô Vi dẫu có gan trời cũng không dám ăn. "Cái này… vải ở đâu ra vậy?"
"Dưới lầu có người bán. Ta thấy vải có thể giải độc nên bảo Hoắc huynh mua về ăn thử, ai ngờ huynh ấy tính tình hấp tấp, nhảy luôn qua cửa sổ đi mua, làm ta hết hồn."
…Đệ còn hết hồn? Đệ cưỡi luôn lên đầu chủ thượng đi cho rồi! Thiết Vô Vi căng thẳng hít sâu một hơi, liếc nhìn Hoắc Huyền, hắn đã rời cửa sổ, đi tới, liếc heo con một cái: "Sau này, những thứ không phải ta đưa, không được ăn linh tinh. Nơi này có điều quái lạ."
Thiết Vô Vi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: "Thuộc hạ sẽ đi điều tra."
Lúc này, heo con lại nói: "Có lẽ chúng đã xuất hiện rồi."
Thiết Vô Vi lập tức sửng sốt: "Đệ thấy thây ma à? Ở đâu?"
Chư Tinh Tử lắc đầu: "Không thấy, nhưng từ khi đến địa phận Trần Gia Trang, trong không khí đều là tử khí… Hả? Hai người không ngửi thấy à?"
Hoắc Huyền mặt không đổi sắc: "…"
Thiết Vô Vi bực bội: "Làm gì có tử khí? Chắc do mũi heo đệ nhạy quá, ngửi nhầm… phân trâu ngoài đường thì có!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!