Chương 43: Kết Thúc

•Editor: Lan•

Từ sau khi Phụng Cực Thiên Tôn lặng lẽ tự hủy kim thân, hóa vào phàm trần ngay trước mặt bọn họ, bọn họ liền không còn nói được lời nào.

Thật ra trong lòng bọn họ đều hiểu rõ: thần tháp có thể giam cầm thần linh, nhưng chỉ cần bọn họ buông bỏ thân phận tôn quý này, là có thể thoát khỏi xiềng xích.

Thế nhưng, bọn họ thà rằng lấy thân phận thần linh mà tiêu vong nơi đây, cũng không chịu một lần nữa hóa thành thân xác phàm tục, quay về nhân gian giãy giụa.

Không ai hiểu hơn bọn họ con đường từ phàm đến thần khó khăn nhường nào. Nếu bước vào luân hồi, chỉ sơ sẩy một khắc, có lẽ cả đời này, cả đời sau, thậm chí muôn kiếp về sau, cũng không thể trở lại. Đến khi đó, đừng nói là Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền, ngay cả những kẻ nhỏ bé nơi nhân gian cũng có thể nắm giữ sinh mạng của bọn họ.

So với một cái chết hiển hách, việc phải sống trong kiếp người tầm thường hèn mọn càng khiến bọn họ run sợ.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu, Phụng Cực Thiên Tôn lấy đâu ra tự tin, lấy đâu ra dũng khí mà lao thân vào cõi phàm. Bọn họ muốn cười nhạo, nhưng trong lòng lại biết rõ, kẻ đáng bị cười nhạo nhất chính là bản thân mình.

Ngày nối ngày, bọn họ bị giày vò bởi phẫn nộ, bởi hoang mang, bởi lo sợ. Thậm chí bọn họ bắt đầu nghi ngờ: Phụng Cực Thiên Tôn thật sự cam tâm sa vào phàm trần ư? Hay đó chỉ là trò thủ đoạn của Chư Tinh Tử? Nếu đúng là trò của nó, vậy kẻ tiếp theo sẽ là ai?

Mà nếu thật sự là thủ đoạn của Chư Tinh Tử, thì bọn họ lại có thể chống đỡ thế nào?

Không khí trong thần tháp dần dần biến đổi, càng lúc càng nặng nề.

Mãi cho đến khi có người khẽ cất lời: "Nếu tên nhóc kia thật sự diệt thế như ta lo sợ, vậy Phụng Cực Thiên Tôn sao có thể thuận lợi luân hồi?"

Một câu ấy vừa thốt ra, giống như mở ra một cơ quan, sắc vàng của thần tháp bỗng nhiên tan biến, trước mắt bọn họ hiện ra cảnh tượng hạ giới phồn hoa, cùng vô số biến hóa nơi thần giới: thần tôn mới từ đám đệ tử mà bọn họ bỏ lại dần dần xuất hiện, thần giới lại khôi phục trật tự, thần điện được sửa chữa, mà các vị tân thần còn dựa vào bài học xưa để lập ra những điều luật mới…

Bọn họ mở to mắt, dường như không tin nổi.

Mất đi bọn họ, thần giới chẳng những không loạn, mà ngay cả bóng dáng Chư Tinh Tử cũng không hề thấy.

Những đệ tử năm xưa của bọn họ trưởng thành nhanh chóng, ngay cả kẻ yếu đuối nhất cũng đã có thể tự gánh vác một phương. Thần vốn "vô tình", song vô tình không phải là vô tâm vô nghĩa. Cái khó là ở chỗ: đối xử với chúng sinh phải bình đẳng. Nếu không có những điều cấm kỵ vô cớ, nghi kỵ và tư tâm, thì sao lại sinh ra đại kiếp ấy?

Bốn vị thần tôn sững như tượng đá, không thể động đậy.

Đạo thành thần đã khó, mà giữ được bản tâm lại càng khó hơn. Bọn họ giống như kẻ lữ hành lạc lối, đã đi quá xa, chẳng còn muốn quay đầu.

Đến nước này, ngoại trừ mấy kẻ dính líu năm ấy, những thần tiên khác đều bình yên vô sự. Cảnh sinh linh đồ thán trong tưởng tượng hoàn toàn không có, ngược lại, thế gian còn ngày một tốt đẹp hơn. Ngay cả vị trí của bọn họ, Chư Tinh Tử cũng chẳng buồn đoạt lấy…

Bọn họ vốn tự nhận mình đứng về phía thiên mệnh, thế nhưng lúc này, chính thiên mệnh lại giáng cho bọn họ một cái tát nặng nề.

Hai người kia chưa từng đồ sát thiên hạ, nhưng tội nghiệt mà bọn họ gieo thì quả thực chẳng thể chối cãi.

Ngồi ngay ngắn trong tháp, bọn họ chỉ thấy như có một bàn tay siết chặt lấy cổ họng, đến thở cũng khó khăn.

Ngay khi ấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Chư Tinh Tử:

"Người không phạm heo, heo cũng không phạm người. Các ngươi tự mình nhảy xuống, hay để ta đá cho một cước, các ngươi tự chọn đi!"

Sáng hôm ấy, khi Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền chuẩn bị đến thành Cửu U, thần tháp cuối cùng cũng vang lên động tĩnh.

Nó biết, bốn vị thần tôn còn lại cũng đã đi vào luân hồi.

Kiếp này, bọn họ có thể là người, là yêu, cũng có thể là cầm thú.

Có thể có ngày lĩnh ngộ đại đạo mà phi thăng, cũng có thể vĩnh viễn lưu lại nhân gian… Chư Tinh Tử sẽ không xen vào.

Đặt chân đến thành Cửu U, trông thấy thế giới mới trước mắt, nó nhanh chóng quên đi chuyện thần giới. Nơi này mở mang còn nhanh hơn dự liệu của nó: Bách Lý Thừa Phong lo liệu quy hoạch, Thiết Vô Vi giám công, yêu quái và ma tu cùng nhau dựng xây. Giờ đây đường đã mở đến tận núi Chương Vĩ, mọi người bắt đầu chọn đất để dựng nhà.

Chỉ là, ai cũng biết núi Chương Vĩ vốn là lãnh địa của Chúc Long, nên chẳng ai dám chiếm đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!