•Editor: Lan•
Hừ, trước kia còn chưa nhận ra, mấy vị Thần tôn này so với nó còn nhiều lời hơn!
Lúc ấy, Chúc Long ngậm heo con lao xuống phá mây, phóng thẳng về Hạ giới.
Thiết Vô Vi dẫn theo đám ma tu và yêu quái, nơm nớp lo sợ bám trên lưng rồng. Mà phía sau không xa, còn có một con cửu vĩ hồ trắng muốt đang phi hành theo.
Lần đầu trải qua chuyện này, bị bắt lên Thần giới, lại còn có thể thoát khỏi Thần giới… đầu óc Thiết Vô Vi trống rỗng, chỉ còn nhớ lời Chư Tinh Tử vừa nói không lâu trước đó.
"Hoắc Huyền, giết thẳng bọn họ chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ quá sao? Nghe ta đi, cứ giam bọn họ lại! Chắc chắn sẽ khiến bọn họ tức chết!"
"Thần Tháp sẽ tạo cho bọn họ ảo giác thời gian trôi đi khác biệt, ở ngoài ta mới qua nửa ngày, nhưng ở trong đó, bọn họ lại tưởng như đã qua rất lâu… trước hết cứ để bọn họ nếm mùi thống khổ này đi!"
Thiết Vô Vi lén nhìn thân ảnh trong miệng rồng, vẫn thấy hoang mang ngỡ ngàng.
Dễ dàng khống chế được cả đám Thần tôn, sức mạnh khủng khiếp đến thế… lại đến từ một tiểu heo đệ.
Đám ma tu và yêu quái phía sau cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cả bọn mơ mơ màng màng như đang mộng du.
Rời khỏi phạm vi Thần giới, Chư Tinh Tử nói: "Người dưới kia cũng không thể quên! Trước tiên đến Vương Hư Quán!"
Chúc Long khẽ l**m nó như đáp lời, vung đuôi một cái, Vương Hư Quán vốn nhỏ bé giữa trời đã hiện ngay trước mắt.
Ngoài Vương Hư Quán, lúc này đang vây quanh rất nhiều người.
Chưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái đã canh giữ nơi này nhiều ngày. Từ lúc Hoắc Huyền tiến vào, bọn họ không dám lơ là, sợ hắn còn một tia sinh cơ thoát ra khỏi bí cảnh… Lần này may có thần tiên giúp sức, tất phải trừ hậu hoạn tận gốc!
Đúng lúc đó, chân trời bùng lên hỏa quang cuồn cuộn, càng lúc càng gần. Ngẩng đầu lên, bọn họ kinh hãi nhận ra đó là một con rồng đỏ không vuốt, vội vàng quỳ xuống lạy bái, coi là sứ giả Thần giới.
Bọn họ chẳng dám ngẩng đầu, nào biết được sau khi Chúc Long hạ xuống, một đám ma tu và yêu quái đã chui ra, rồi lại nghe tiếng heo con "ụt ịt" vang lên.
Có kẻ ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy trong miệng rồng bước ra một nam tử phong thần như thiên nhân, mở miệng quát: "Các ngươi thật to gan, dám liên kết với Đọa thần để hãm hại người lương thiện!"
Chúng tu sĩ ngây người.
Ý gì vậy? Hóa ra thần linh cũng chia làm hai phe?
Chư Tinh Tử chẳng buồn dài dòng, vung tay cho bọn họ xem cảnh tượng mà sư tổ từng cho mình thấy: chân tướng Hoắc Huyền giết sư huynh năm xưa…
Mọi người sững sờ. Việc đó đã gần ba trăm năm, chưởng môn cùng trưởng lão của Cửu Thiên Kiếm Tông cũng thay mấy đời. Thật ra, chẳng ai còn để tâm đến chân tướng ấy.
Hoắc Huyền vốn kiêu ngạo, lại tu tà đạo, đối nghịch khắp nơi. Tu chân giới không ai trị được hắn, vì thế thay vì giữ công đạo, bọn họ chỉ cần một cái cớ hợp lý để trừ khử mối họa này.
Thành ra, trừ người Cửu Thiên Kiếm Tông âm thầm đổ mồ hôi, kẻ khác hầu như thản nhiên: cho dù vị "thần tiên" kia là Đọa thần, bọn họ cũng chỉ bị lừa, mà Hoắc Huyền tám phần mười đã chết trong bí cảnh, liên quan gì đến bọn họ.
Lúc này, nam tử tuấn mỹ khẽ cười khẩy, gương mặt lộ vẻ xấu xa: "Ta và Hoắc Huyền theo ý chỉ Thiên đạo, chuyển thế hạ phàm để phò trợ bổn môn. Kết quả lại bị các ngươi đối xử như thế… Vậy các ngươi nói xem, bọn ta nên xử trí thế nào mới phải?"
"Cái gì?!"
Chúng nhân kinh hãi. Ngước nhìn lại, con rồng đỏ đã hóa thành một nam tử tóc đỏ cao lớn – chính là Hoắc Huyền mà bọn họ từng vây giết!
Còn vị thần tiên vừa nói chuyện cùng bọn họ, giờ hóa thành một heo con trắng hồng, giơ móng chỉ vào bọn họ: "Trời cao có đức hiếu sinh, ta cũng chẳng làm khó các ngươi. Các ngươi đã đuổi đạo sĩ nơi đây đi, vậy thì ở lại thay họ làm đạo sĩ ba năm đi!"
Đạo quán rách nát nơi hẻo lánh này, nếu không vì vây giết Hoắc Huyền, bọn họ căn bản sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới! Giờ lại bắt bọn họ làm đạo sĩ nơi đây ư?!
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của heo con, bọn họ kinh hãi vội quay lưng bỏ chạy.
Thiết Vô Vi rút đao định ngăn, heo con lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!