Chương 40: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Thiết Vô Vi bồn chồn đi tới đi lui. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, gã đã thử đủ mọi cách, thậm chí còn chẳng tiếc phải bịt mũi mà bắt tay cùng đám yêu quái thành Cửu U, thế nhưng phí hết công phu, ngay cả một khe nhỏ trên cánh cửa trước mắt cũng không tài nào mở ra được.

Nơi này đối với bọn họ mà nói hoàn toàn xa lạ. Tựa như một tòa cung điện cổ xưa, không gian bốn phía rộng lớn mênh mông, tường và cửa đều lấy sắc vàng cùng sắc trắng làm chủ, toát ra vẻ thánh khiết lạ thường, song giữa sự thánh khiết ấy lại phảng phất một nét quái dị. Trên vách tường còn in hằn vô số dấu vết cũ kỹ, dường như từng bị vật gì kinh khủng va đập qua…

Bị nhốt ở chốn này, Thiết Vô Vi quả thực chẳng sao hiểu nổi.

Lúc trước, sau khi từ biệt Hoắc Huyền và Chư Tinh Tử ở thành Lăng Dương, gã liền thân hành tới Vương Hư Quán dò xét. Không ngờ lại lạc bước đến một vùng băng thiên tuyết địa, sau đó gặp một trung niên tóc bạc phơ, thần thái tiên phong đạo cốt, dung mạo và y phục lại vô cùng giống với Phụng Cực Thiên Tôn nơi Vương Hư Quán. Gã còn chưa kịp mở miệng hỏi han, đã ngã lịm đi.

Tỉnh lại thì đã ở đây. Ngoài gã ra, ngay cả Bách Lý Thừa Phong, đám yêu quái thành Cửu U, cùng vô số thuộc hạ của Hoắc Huyền… cũng đều có mặt!

Hỏi qua Bách Lý Thừa Phong mới biết, trải nghiệm của bọn họ giống hệt nhau.

Bách Lý Thừa Phong vốn là chọn pháp khí cho heo con, đến Vương Hư Quán trước một bước, chẳng ngờ sa vào cạm bẫy.

Hoàng Khuyển giận dữ mắng: "Đại nhân vốn còn lo heo con bị mùi máu làm kinh sợ, dò được khí tức đám tu sĩ kia cũng chẳng thèm ra mặt tranh đấu. Nào ngờ bọn chúng lại đê tiện đến thế!"

Bách Lý Thừa Phong im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Đám ngốc ấy đâu có bản lĩnh bắt ta. Nếu bản tọa đoán không lầm… nơi này, chính là Thần giới."

"Thần… Thần giới?!"

Nghe vậy, cả đại điện đều sững sờ. "Không thể nào! Làm sao có thể là Thần giới được!"

Nếu Thần giới thực sự muốn trừng phạt bọn họ, chỉ cần giáng thiên lôi là xong, đâu cần phí công lừa gạt cả đám đưa lên tận đây?

Thoái lui vạn bước mà nói, cho là muốn bắt yêu quái thành Cửu U làm tọa kỵ đi, vậy đám ma tu kia thì để làm gì? Chẳng lẽ dùng để quạt lò luyện đan?

Suy đi tính lại, nào có đạo lý Thần giới thiếu nhân lực đến mức ấy.

Thiết Vô Vi cũng bán tín bán nghi. Thần giới há lại là chỗ bọn họ có thể tùy tiện bước chân tới? Quá mức hoang đường!

Thế nhưng, nếu chẳng phải Thần giới, thì vì sao ngay đến một đại yêu vạn năm như Bách Lý Thừa Phong cũng bị giam giữ dễ dàng thế này? Đừng nói ác chiến, ngay cả một lần giao thủ cũng chưa kịp có!

Nghĩ vậy, Thiết Vô Vi lại thấy lời của Bách Lý Thừa Phong chẳng phải không có lý. Nhất là trước khi hôn mê, gã còn kịp thấy một người có dung mạo cực kỳ giống tượng Phụng Cực Thiên Tôn… Chẳng lẽ đó chính là chân thân của Thiên Tôn?

Ý niệm ấy vừa lóe lên, chợt từ xa vang vọng đến một tiếng long ngâm hùng mãnh như xé toạc trời xanh.

Ầm! Mặt đất lập tức rung chuyển dữ dội.

Đám người chưa kịp định thần, đã hoảng hốt ôm chặt lấy các cột trụ xung quanh.

"Chuyện gì thế này? Nơi này… chẳng lẽ sắp sụp xuống rồi?"

"Ta sắp điên mất! Dù có chết cũng phải cho người ta chết cho minh bạch chứ!"

Trong tiếng kêu kinh hãi, Bách Lý Thừa Phong vẫn bình thản nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Thứ kia không hẳn nhằm vào chúng ta. Nếu sợ hãi, hãy cùng ta bày hộ thân pháp trận!"

Nghe vậy, bầy yêu quái vội trấn định tinh thần, chen chúc chạy đến bên Bách Lý Thừa Phong cùng nhau kết trận. Đám ma tu khác cũng theo Thiết Vô Vi mà đồng loạt kết ấn, chuẩn bị hết sức.

Chấn động kéo dài một lúc, rồi bỗng nhiên im bặt.

Tất cả đều không dám buông lỏng, dồn khí tập trung, chăm chú nhìn về phía đại môn.

Thế nhưng, chờ mãi, vẫn chẳng có gì xảy ra.

Các cửa sổ trong cung điện đều bị phong kín, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài rốt cuộc có biến cố gì.

Bọn yêu quái vốn còn tỏ ra trấn định, giờ thì bắt đầu đứng ngồi không yên: "Liệu có phải đám đạo sĩ mũ trâu kia bày sát trận không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!