Chương 4: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Nhưng con heo nhỏ ấy thực sự quá quan trọng— nếu không nhờ một câu của Chủ thượng, y còn chẳng biết Trường Sinh đan đã bị mất!

Hoắc Huyền vốn không có duyên với tiên môn, suốt trăm năm qua dốc hết tâm huyết mới luyện được một viên Trường Sinh đan với mục tiêu trường sinh bất tử.

Kẻ thèm muốn không ít, nhưng danh tiếng tàn độc của hắn đã vang khắp tu giới, thật sự chẳng ai dám tới trêu chọc. Dù có kẻ không sợ chết mò tới, e là chưa kịp chạm vào đan đã bị trận pháp hộ đan đánh tan xác…

Nghĩ tới đây, Thiết Vô Vi lại thấy kỳ quái —con heo nhỏ đó nhìn sao cũng không giống yêu vật, biết nói chuyện chắc chỉ vì bị ảnh hưởng bởi linh lực của Trường Sinh đan. Nếu chỉ là một con heo bình thường, làm sao xuyên phá được đại trận mạnh mẽ như vậy để ăn mất Trường Sinh đan?

Thật đúng là quỷ dị.

Hắn lại liếc nhìn con heo nhỏ đã được đặt lên giường đá trong động phủ, nhớ lại những chuyện vừa rồi, bỗng thầm hiểu, chẳng trách chủ thượng vừa thấy con heo mà vẫn giữ được bình tĩnh…

Đó đâu còn là con heo, mà là bình đựng Trường Sinh đan rồi!

"Chủ thượng, thuốc đã sắc xong." Thiết Vô Vi cẩn thận bưng một chén thuốc, vừa quỳ xuống định cạy miệng heo con ra đổ, thì bát thuốc đã bị người kia đoạt lấy.

Hoắc Huyền nhẹ nghiêng người heo con, nghiêng bát thuốc kề bên miệng nó, cau mày quan sát.

Một lúc sau, heo con đưa lưỡi l**m một cái, mũi hếch hếch rồi… chậm rãi l**m thuốc.

Thiết Vô Vi kinh ngạc vô cùng, lập tức nghĩ tới chuyện heo con bị nhốt mấy ngày chưa uống nước, lại còn ăn đầy nấm quỷ linh chi — cả quỷ linh chi lẫn Trường Sinh đan đều thuộc hỏa, khát khô họng là đúng rồi, thấy nước thì uống là chuyện đương nhiên.

Thấy heo con l**m sạch cả bát thuốc, Thiết Vô Vi bèn nảy ra sáng kiến, nhanh chóng dâng lời: "Chủ thượng, chi bằng cho nó uống thêm mấy loại dược thảo tăng tu vi? Sau đó đưa nó vào lò luyện hóa, tác dụng của Trường Sinh đan tuyệt đối không tổn hao!"

Vừa dứt lời "BÙM!" một tiếng, Thiết Vô Vi bay xa cả trượng.

Gã chưa kịp hoàn hồn thì ngẩng đầu lên thấy ánh mắt chủ thượng hằn lên tức giận, lạnh như băng.

Cả sống lưng lạnh toát, Thiết Vô Vi lập tức hiểu ra mình đã nói sai lời, cuống quýt quỳ xuống: "Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không dám nhiều lời nữa!"

Hoắc Huyền không nói gì thêm, xoay người đi vào trong.

Thiết Vô Vi hoảng hốt lui xuống, tay che má bầm tím, vẻ mặt mờ mịt.

Chưa được bao lâu, một con quạ bay đến, mang theo tin tức từ chốn xa, Thiết Vô Vi vừa đọc xong thì liếc ngay về phía động phủ.

Quả nhiên, Hoắc Huyền bên trong đang bày trận pháp cho heo con.

Thiết Vô Vi thầm lau mồ hôi lạnh, rủa mình mù mắt thiếu đầu óc.

Con heo nhỏ kia — chính là "Heo hương" mà U Hoàng thành Cửu U đang dốc hết lực lượng tìm kiếm! Có con heo này làm con tin, chẳng những lần ra dấu vết thành Cửu U, mà có khi dụ được cả U Hoàng lộ diện… Đến lúc đó, cướp bảo vật xong lại luyện thêm một viên Trường Sinh đan — việc này có lời vô cùng!

Nghĩ đến đó, nhìn nam nhân bên trong đang bắt mạch cho heo con, không còn thấy buồn cười nữa.

Hoắc Huyền bày trận cả đêm.

Hắn truyền chân khí vào cơ thể heo con, từ từ hóa giải chỗ tắc nghẽn do linh lực Trường Sinh đan bùng phát gây ra.

Lần ngất này của heo con không đơn giản chỉ do Trường Sinh đan quá mạnh. Hoắc Huyền sau khi thăm dò kinh mạch, kinh ngạc phát hiện— cơ thể heo con đã đến giới hạn sinh mệnh. Trường Sinh đan đã tạm thời kéo dài tuổi thọ, nhưng với thân xác nhỏ bé lại không tu luyện, nên không thể chịu đựng nổi.

Sắc mặt Hoắc Huyền liên tục thay đổi.

Một con heo sống hai mươi năm, thuần chủng đến mức không thể thuần hơn, vậy mà có thể ăn Trường Sinh đan, còn kích hoạt cả chú văn trong lòng bàn tay hắn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!