Chương 39: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Nó đã không còn rơi lệ được nữa, chỉ phẫn nộ buông một câu, rồi chống trán ngồi dậy.

Cảnh tượng quen thuộc — thần điện quen thuộc, mây khói quen thuộc, từng gương mặt quen thuộc…

Những sư huynh mà nó từng ngỡ rằng đã bị chính tay mình giết đi trong cơn điên loạn, nay lại an nhiên đứng trước mặt.

Lẽ ra nó phải sớm hiểu ra…

Sư tổ lại lừa nó. Sư tổ vẫn luôn lừa nó…

Sắc mặt tái nhợt, nó bước xuống khỏi băng sàng.

Phụng Cực Thiên Tôn mừng rỡ đi tới: "Con à, con…"

Chư Tinh Tử một chưởng đẩy lão ra. Các sư huynh tuy chẳng rõ tiểu đệ tử này chính là Ma châu, nhưng bọn họ biết phần nào những khổ nạn nó đã chịu. Thân là đệ tử, không ai dám nhiều lời. Lúc này thấy nó đẩy sư tôn ra, mọi người cũng ngầm hiểu, chẳng ai dám mở miệng.

Sư đệ ngày trước đột ngột bị giam cầm nơi Tiên cung, trải qua thiên kiếp, lại bị biến thành heo con chuyển thế…

Trong mắt bọn họ, nó chẳng khác nào một con chó nhỏ ngoan ngoãn đi theo chủ nhân, tận tâm trông nhà hộ viện, bỗng dưng lại bị đá văng không thương tiếc. Ai thấy cảnh ấy mà chẳng đau lòng?

Những ân oán rối ren kia, lúc này Chư Tinh Tử đã không rảnh để gỡ bỏ. Nó chỉ nhớ Hoắc Huyền còn đang ở núi Chương Vĩ, Bách Lý Thừa Phong và Thiết Vô Vi cũng chưa rõ sống chết. Nó nhất định phải mau chóng tới nơi!

"Không được ra ngoài!" Phụng Cực Thiên Tôn biết rõ nó định đi đâu, tuyệt đối không thể để hai người gặp mặt, liền vội vàng quát, "Bách Lý Thừa Phong bọn họ chưa chết!"

Chư Tinh Tử sững bước.

"Đây chỉ là tâm cảnh mà sư tổ an bày để con chứng đạo thành thần! Nếu con bằng lòng xả thân cứu người, liền có thể vượt qua cửa ải này. Kỳ thực bọn họ đều bình an vô sự, ngay khi tiến vào bí cảnh, các sư huynh của con đã đưa bọn họ về Tiên cung— nơi từng giam giữ con!"

Nghe tới câu cuối cùng, thân thể nó khẽ run, vết thương hằn sâu trong ký ức khiến nó chẳng thể thoát ra. Tựa như chẳng còn nghe lọt tai điều gì, nó vươn tay triệu hồi thanh kiếm cũ, sải bước đi thẳng ra ngoài.

Phụng Cực Thiên Tôn định thi pháp ngăn cản, thì một đệ tử hốt hoảng xông vào: "Thiên Tôn! Hoắc Huyền phá cấm, đang hướng thẳng Thần giới!"

Chư Tinh Tử lập tức lao ra ngoài. Vừa bước qua đại môn, một luồng thần uy áp tới dữ dội. Nó biết sư tổ đang chặn mình, liền quay đầu quát to: "Tránh ra!"

Tiếng quát rền vang, mặt đất chấn động. Âm hưởng mang sức hủy diệt, khiến cả thần điện cũng rung chuyển lắc lư. Vài đệ tử không chịu nổi, ngã vật xuống.

Ánh mắt Phụng Cực Thiên Tôn trừng lớn, không tin nổi khi thấy trong miệng nó thấp thoáng hiện ra một viên Ma châu — nay đã tỏa sáng ngũ sắc huy hoàng. Đến khi Chư Tinh Tử khép miệng lại, lão mới chợt hiểu ra.

Ma khí trong Ma châu… tất thảy đã được tẩy sạch.

Lão lắc đầu lẩm bẩm: "Sao có thể thế này? Sư tổ còn chưa kịp xóa đi ký ức cho con… Con nếu đã chứng đạo, sao vẫn cố chấp đi tìm con Chúc Long ấy…"

Chư Tinh Tử vốn định bước đi, nghe vậy liếc nhìn: "Sư tổ quên rồi ư? Thiên địa huyền hoàng, vạn vật đều dung chứa. Bao năm nay trong mộng, ta luôn nghĩ: Ma châu và các người rốt cuộc khác biệt chỗ nào? Ta nhớ tới Mã Tam Nương. Người thân bà ấy bị Thiên đạo ép chết, bà ấy chìm trong hận thù, để báo oán mà sát hại kẻ khác, cuối cùng chuốc lấy quả báo. Có vẻ như đó chính là số mệnh bà ấy. Nhưng số mệnh ấy, ai định ra? Trên đời này, thực sự có phân chia tuyệt đối thiện ác sao? Không!

Chỉ là hết lần này đến lần khác lựa chọn mà thôi. Trước khi bị Thiên đạo trừng phạt, bà ấy từng là một người tốt. Nhưng về sau, quả thực bà ấy đã ác đến mức giết hại sinh linh. Đó là một niệm sai lầm, cũng là lựa chọn của bà ấy… Bà ấy chịu báo ứng là lẽ đương nhiên. Vậy còn Thiên đạo thì sao? Nếu luận nhân quả, không có Thiên đạo xen vào, Mã Tam Nương chưa chắc bước vào đường cùng, người khác cũng chưa chắc phải chết… Tại sao Thiên đạo không sai? Không, cho dù có sai, Thiên đạo vẫn tự đặt ra một vòng xoáy số mệnh để tự che giấu! Như khi Mã Tam Nương giết người, gánh lấy huyết nghiệp, người đời sau nhắc tới cái chết kỳ lạ của thân nhân bà ấy, chỉ cho rằng đó là vì bà ấy tội chồng chất nên người thân chịu thay. Vậy thì tất cả đau khổ oan uổng mà bà ấy phải gánh, kể cả khi chưa từng lựa chọn con đường sai trái, cũng đều bị coi là đáng tội!"

Phụng Cực Thiên Tôn hoảng sợ: "Con… Con có biết mình đang nói gì không?"

"An tâm, ta rất tỉnh táo." Chư Tinh Tử nói, "Ta chỉ muốn hỏi sư tổ, năm xưa Ma Vương hùng bá Lục giới, không ai chế ngự nổi. Vạn năm sau hắn vẫn hóa thành tro bụi… Vậy cớ gì sư tổ cho rằng có thể vĩnh viễn khống chế ta? Nay ta muốn đi, sư tổ còn ngăn nổi sao?"

Phụng Cực Thiên Tôn khựng lại, vội quát: "Con khó khăn lắm mới tẩy sạch ma khí, chẳng lẽ còn muốn đối địch toàn bộ Thần giới?"

Chư Tinh Tử cười lạnh: "Không phải ta đối nghịch các người, mà chính các người cứ muốn đối nghịch với ta!"

Lời vừa dứt, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Sắc mặt Phụng Cực Thiên Tôn tái hẳn, chưa kịp phản ứng thì tiếng long ngâm bi ai đã cuồn cuộn vang lên…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!