Chương 37: (Vô Đề)

•Editor: Lan •

Một đứa bé đang bò qua bò lại, chung quanh là pháp khí vỡ nát và ngọn lửa ngút trời. Vô số người vội vã kết pháp quyết để dập tắt lửa, chỉ có nó ngồi trên bồ đoàn mà cười khanh khách không thôi.

Có người cao giọng hô: "Phụng Cực Thiên Tôn đến rồi!"

Một bóng người hiện ra, ngọn lửa lập tức bị linh phong quét sạch.

Điện đường vốn tiên khí ngợp trời nay thành phế tích. Người được gọi là Phụng Cực Thiên Tôn bước vào: "Chuyện gì vậy?"

Vị thần quân cầm đầu vẻ mặt khổ sở tiến lên: "Sư phụ, ngài xem, nó mới được bế về một năm, đã khiến nhà đệ tử cháy rụi, thôi cũng đành. Nhưng các đệ tử khác cũng bị nó quấy phá chẳng yên, tìm chỗ bế quan cũng bị nó phá tan! Không lâu trước có một tiên hữu đến bái phỏng, thấy nó tưởng chỉ là hài tử bình thường, vừa bế lên thì bị nó ngậm tay cắn lấy! Đệ tử vội đến ngăn, kết quả nó lại quay sang cắn tay đệ tử! Hiện tại tuy nó chưa mọc răng, nhưng sau này mọc đủ e rằng thấy ai cũng muốn cắn.

Có một "tổ tông" như thế, đệ tử đi đâu cũng bị ghét bỏ… xin sư phụ hãy chọn cho nó vị thầy khác dạy dỗ!"

Nam nhân liếc nhìn đứa bé.

Đứa trẻ cười khanh khách, hoàn toàn chẳng biết mình vừa gây họa lớn thế nào.

Phụng Cực Thiên Tôn khẽ thở dài: "Ngươi đã thu nó vào môn, sao có thể tùy tiện bỏ mặc?"

Thần quân ủy khuất: "Là sư phụ khi trước giao nó cho đệ tử, đệ tử thấy nó còn là hài nhi nên mới đồng ý. Ai ngờ nó lại khác thường như vậy?"

"Bản tọa hỏi ngươi, nó có hay khóc nháo không?"

"Hồi sư phụ… cái đó thì không."

"Nó có từng làm hại người chưa?"

"Tuy là chưa, nhưng cứ thế này thì…"

"Chỉ cần trả lời có hay không."

"… Không."

"Nó có từng làm chuyện gì chống đối ngươi và đồng môn?"

"…Không ạ."

Phụng Cực Thiên Tôn vung tay áo: "Nói tới nói lui, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Ngươi định bỏ mặc sao?"

Thần quân chỉ đành cúi đầu: "Nếu sư phụ cho rằng nó chỉ nghịch ngợm, vậy xin sư phụ tự mình dạy dỗ. Đệ tử ngu dốt, thật sự không biết nuôi trẻ con."

Phụng Cực Thiên Tôn chau mày, vừa định nói, đứa bé đã bò từ bồ đoàn tới, chộp lấy chiếc linh lục dưới áo lão mà chơi.

Chưa kịp ngăn cản, nó há miệng cắn "rắc" một tiếng, cắn đứt cả linh lục!

"…" Thần quân vội cúi đầu nín cười, chờ xem thiên tôn nổi giận.

Thế nhưng hồi lâu, Phụng Cực Thiên Tôn chỉ khẽ kéo áo, cúi nhìn đứa bé đang ngậm chuông cười tít mắt với mình, cũng nhịn không được mỉm cười.

Thần quân ngẩng đầu, chỉ thấy thiên tôn cúi xuống ôm lấy nó: "Đã vậy, sư phụ con không cần con, thì sư tổ sẽ nuôi con!"

"…"

Phù Quang điện.

Đứa bé cắn lấy tay sư tổ, gặm gặm, cắn không nổi thì lại quay sang tay kia.

Trong điện, các tiên đồng im phăng phắc, nghĩ thầm: chẳng trách thần quân kia tình nguyện đắc tội thiên tôn chứ không chịu nuôi, ngay cả thiên tôn đích thân dạy dỗ một tháng mà cũng không sửa nổi cái tật thấy ai cũng muốn cắn này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!