•Editor: Lan•
Khi ra ngoài bắt cá, Hoắc Huyền một lần liền tóm được hai con cá, còn to hơn cả hôm qua. Đáng ra đây phải là chuyện vui, nhưng Chư Tinh Tử lại chẳng thấy hứng thú gì.
Chỉ cần nhớ lại giấc mơ kia thôi, trong lòng đã dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Thấy nó cứ mím môi, ủ rũ không vui, Hoắc Huyền tưởng rằng ở trong bí cảnh quá lâu nên chán nản. Trở về hang động, hắn nhóm lửa nướng cá, sau đó chẻ một gốc gỗ cũ, chọn lấy đoạn vuông vức rồi chăm chú dùng kiếm khắc tạc.
Chư Tinh Tử lập tức tò mò, ghé sát lại xem. Dù hiện tại là hình người, nhưng khi đứng cạnh, cả thân hình nó liền bị bóng dáng cao lớn của Hoắc Huyền che phủ, tương phản rõ rệt.
Sợ nó lạnh, Hoắc Huyền đưa tay kéo nó vào lòng, vừa ôm vừa tiếp tục mài giũa khúc gỗ trong tay.
Chư Tinh Tử hỏi: "Huynh đang làm gì vậy?"
Hoắc Huyền liếc nhìn nó một cái, khóe môi hơi mím lại, rồi rất nhanh khắc ra được dáng hình ban đầu.
"Đây là… con heo sao?"
Hoắc Huyền gật đầu, động tác ngày càng thuần thục.
Chư Tinh Tử vừa hồi hộp vừa bất ngờ mừng rỡ: "Khắc cũng giống lắm đấy! Huynh sao lại biết làm cái này?"
"Ta từng làm tạp dịch ở Cửu Thiên Kiếm Tông mấy năm, việc gì cũng đã trải qua."
"Tạp dịch á?"
Chư Tinh Tử sững sờ. Nó luôn cho rằng Hoắc Huyền trước kia là đệ tử chính thức bước vào đại tông môn tu luyện. Ai mà ngờ người mạnh mẽ như hắn lại từng làm tạp dịch, thậm chí còn cam tâm tình nguyện như vậy…
Nó tò mò hỏi: "Thế huynh vào Cửu Thiên Kiếm Tông bằng cách nào?"
Nhắc tới chuyện cũ, Hoắc Huyền vốn chẳng muốn nói. Nhưng giờ hắn chỉ muốn khiến Chư Tinh Tử vui hơn, nên không hề do dự: "Khi ta mới một tuổi, cả nhà bị một con yêu lợn g**t ch*t. Người của Cửu Thiên Kiếm Tông đến nơi thì chỉ còn ta sống sót, nên bọn họ đem ta về nuôi."
Còn về kết cục của con yêu lợn đó và những chuyện sau này, hắn cố tình giấu đi, sợ làm heo con hoảng sợ.
Chư Tinh Tử lặng im nhìn hắn. Khoảng cách gần đến mức nó thấy rõ, nhưng Hoắc Huyền vẫn chỉ tập trung khắc gỗ, gương mặt chẳng hề hiện chút đau buồn nào, như thể đang kể lại một chuyện chẳng liên quan tới bản thân.
Chư Tinh Tử vỗ nhẹ lên cánh tay hắn: "Hoắc huynh, huynh thật tốt. Lúc ở động phủ nhìn thấy ta, huynh cũng không hề đánh ta."
Nghĩ đến Bách Lý Thừa Phong vì bị tu sĩ làm mù mắt mà oán hận tất cả tu sĩ trên đời, đáng ra với quá khứ của Hoắc Huyền, dù không đánh thì hắn cũng nên đuổi mình đi mới phải. Thế mà hắn lại bằng lòng làm huynh đệ tốt với mình…
Không ngờ vừa nghe vậy, sắc mặt Hoắc Huyền liền thay đổi: "Ai đã từng đánh ngươi?"
Chư Tinh Tử vội lắc đầu: "Không có ai cả. Nhưng kẻ thù của huynh là yêu lợn, mà ta lại là một con heo nhỏ… Giờ ta mới hiểu vì sao có người nói huynh ghét heo lợn nhất."
Hoắc Huyền ôm chặt lấy nó: "Ngươi không giống bọn chúng."
Chư Tinh Tử rúc vào lòng hắn, trong tim ngọt ngào ấm áp: "Vì ta là heo hương con sao? Heo hương con quả thực chẳng hại được ai."
"…"
Hoắc Huyền im lặng, trong mắt lại càng thêm dịu dàng.
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm nó, không nói một lời.
Chư Tinh Tử thò đầu tới gần, định tiếp tục xem hắn khắc con heo gỗ đến đâu rồi, thì bất chợt khóe môi nó bị một mảnh nóng ấm phủ lên.
Lửa trong hang cháy tí tách, không khí nóng hơn hẳn.
Chư Tinh Tử không rõ mình quay đầu thế nào, chỉ nhớ Hoắc Huyền khẽ cắn lấy đầu lưỡi, khiến nó hoảng sợ như chim kinh động, muốn tránh ra lại bị ôm chặt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!