Chương 35: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Khi còn là một con heo con, Chư Tinh Tử hầu hết thời gian trong ngày đều ngủ. Sau này biến thành người, thời gian ngủ mới ít đi một chút. Giờ tiến vào bí cảnh, ngược lại lại trở về trạng thái trước kia, vừa nhắm mắt là lập tức ngủ say, như thể đã mệt mỏi nhiều ngày rồi. Nửa đêm bị Hoắc Huyền bế lên, mơ mơ màng màng nói xong câu kia, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, hơi thở đều đều lại ngủ tiếp.

Trong mơ, nó cảm thấy mũi ngứa ngứa, mặt cũng ngứa, hình như đang bị ai đó hôn mạnh. Nó đưa móng lợn đá một cái, đá xong thì toàn thân chẳng còn sức, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.

Tỉnh dậy thì ánh sáng bên ngoài chói lòa, heo nhỏ trong chiếc áo choàng dày ngửa đầu nhìn quanh, phát hiện trong chăn không có Hoắc Huyền. Nó ngẩn ra một lát, ngẩng lên mới thấy hóa ra Hoắc Huyền ôm cả nó lẫn áo choàng trong lòng.

Trong mắt nam nhân có tơ máu, hiển nhiên một đêm chưa chợp mắt. Không biết vì sao, trên mặt còn có dấu móng heo.

Chư Tinh Tử vội vàng dùng móng đập ngực hắn: "Thật là, bảo huynh ngủ mà lại không chịu ngủ! Ta còn nhường chỗ cho huynh rồi mà… Đêm nay không được thế nữa đâu đấy!" Nói xong, lại lo lắng hỏi: "Cả đêm huynh ngồi đây sao? Không lạnh à?"

Hoắc Huyền nhìn nó: "Không lạnh, vì ngươi ấm."

Chư Tinh Tử hơi bất ngờ, lại có chút đắc ý: "Ta quả thật là nóng người mà." Rồi hỏi: "Bây giờ mới sáng sao?"

Hoắc Huyền lắc đầu: "Đã là buổi chiều rồi."

"Cái gì?! Ta ngủ lâu thế á?"

Hoắc Huyền lại chẳng thấy lâu. Hắn buộc áo choàng thành một cái bọc, heo con vẫn ngồi yên ổn trong đó, thoắt cái đã đeo chéo trước ngực: "Đói rồi phải không? Ra ngoài tìm chút đồ ăn cho ngươi."

Số lương thực Chư Tinh Tử mang theo đã để dưới chân núi trước khi vào Vương Hư Quán, giờ ngoài một rương quần áo thì chẳng còn gì. Muốn ăn thì chỉ có thể tự lo liệu.

Chư Tinh Tử bị hắn cõng ra khỏi hang, ánh sáng bên ngoài chói đến mức phải che mắt, khẽ nói: "Huynh đặt ta xuống đi, ta cùng huynh tìm, mũi ta rất thính, biết đâu có thể ủi ra thứ ngon lành."

Hoắc Huyền hoàn toàn không nghe. Ở đây toàn băng tuyết, ủi một cái mũi đã đau rồi.

Thấy hắn không để ý, Chư Tinh Tử lại nói: "Ta không giỏi săn bắn, vậy huynh đặt ta ở trong hang đi, ta đợi huynh về, để huynh đỡ tốn sức phải cõng thêm."

Hoắc Huyền vẫn không đồng ý. Ở nơi này chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể biến mất, hắn tuyệt đối không để nó rời khỏi tầm mắt.

Chư Tinh Tử thấy hắn kiên quyết thì ngoan ngoãn ngồi trong bọc, chỉ ló đầu ra tìm kiếm cái ăn.

Nhưng trong núi rừng chẳng thấy bóng dáng sinh vật sống nào, lấy đâu ra thức ăn?

Chư Tinh Tử chợt nhớ đến Vương Hư Quán hôm qua, ngoảnh lại nhìn về phía ấy, chẳng thấy bóng người, liền hỏi: "Thiết Vô Vi bọn họ không xuống tìm huynh sao?"

"Ừm, từ hôm qua đến giờ, người trong đạo quán đều chưa xuất hiện."

Xem ra nó đoán không sai! Bình thường mà nói, cả đêm không về, dù là Thiết Vô Vi hay Bách Lý Thừa Phong đều phải ra tìm mới đúng.

Heo con nằm trong bọc, thấy ánh sáng nơi chân trời dần tắt, biết sắp tối, bèn nói: "Hoắc huynh, chúng ta quay về thôi. Trước khi đến đây ta đã ăn nhiều, có thể chịu được một thời gian."

Hoắc Huyền vượt qua hai ngọn núi vẫn không thấy thú vật, chẳng có ý định quay lại: "Trên bờ không có thì xuống nước tìm."

Chư Tinh Tử còn chưa hiểu "xuống nước tìm" là gì thì Hoắc Huyền đã bước ra mặt băng, dùng kiếm đâm thủng, rồi rạch ngón tay, nhỏ máu xuống.

Heo con sững lại, vội chộp lấy tay hắn: "Huynh làm gì vậy?!"

Máu nhuộm đỏ cả nửa móng heo, Hoắc Huyền nhíu mày, vội lau sạch cho nó rồi cầm máu, trầm giọng nói: "Trong tiên sơn bí cảnh không thể nào không có sinh linh. Nơi này hoặc là chốn thần tiên, hoặc là nơi trấn áp tà vật… Mấy vị chưởng môn kia đều cực kỳ sợ hãi, xem ra là trường hợp sau."

Nghe vậy, Chư Tinh Tử cũng hoảng: "Không đến mức thế chứ?"

Vừa dứt lời, dưới nước đã có bóng cá đen bơi tới.

Hoắc Huyền cầm kiếm, mặt trầm xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy sáng rực của con cá.

Đây là bữa ăn của heo con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!