Chương 33: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Kẻ mang tiếng xấu xa khắp tu chân giới – Hoắc Huyền – vậy mà lại nghe theo sai khiến của một tiểu đạo sĩ, chỉ vì muốn đòi lại công đạo cho một phàm nhân tục gia?

Ngay cả Tôn Thần chí cao của Thần giới – Phụng Cực Thiên Tôn, cũng nhúng tay vào việc này!

Đầu óc lão ta ong ong, ngây ngẩn nhìn hồn phách của Tấn Thiếu An, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ người này vốn là thần tiên nào đó chuyển thế, nên hắn mới gây họa lớn thế này…

Chư Tinh Tử hoàn hồn, thấy Lưu tướng quân đang bị Hoắc Huyền bắt giữ lúc này đã lộ rõ dáng vẻ kinh hoảng, liền hỏi: "Ông còn có gì để ngụy biện nữa không?"

Lưu tướng quân im lặng, thấy Hoắc Huyền lại định đẩy lão ta vào lửa thiêu, lão ta vội nói: "Tấn Thiếu An bị cảm phong hàn đúng ngay vào ngày con cháu duy nhất của ta chết đi… Ta cũng không tự tay giết nó, chỉ là dùng pháp thuật đổi dược và nước mà nó uống thôi. Nếu nó đủ khỏe mạnh, không uống thuốc cũng tự khỏi, ta cũng sẽ không động thủ với nó nữa… Chỉ có thể nói, chỉ có thể nói là nó vận khí không tốt mà thôi!"

Đoạt xá tất để lại dấu vết. Ban đầu lão ta đã tính tìm một thân thể vừa chết để cho con cháu hoàn dương. Nhưng trong vòng bảy ngày ở thành Lăng Dương, người chết phần lớn hoặc già yếu, hoặc bệnh tật, hoặc là ăn mày nghèo khổ, lão ta sao có thể coi trọng?

Hôm đó, vừa khéo nghe thấy phụ mẫu Tấn Thiếu An đến miếu cầu phúc cho con trai bị bệnh, lúc ấy mới sinh ra ý niệm kia.

Nghe vậy, Trần thị tức giận đến nỗi thở không ra hơi, phải có nô bộc dìu đỡ mới không ngất lịm.

Chư Tinh Tử chưa từng thấy kẻ nào trơ tráo đến thế, liền bước tới nói: "Ông chẳng qua không muốn tự tay giết hắn mà thôi! Ông sợ dính vào nhân quả của hắn, bị Thần giới và Địa phủ phát hiện! Hồn phách của Tấn Thiếu An vốn không hề biết thân thể mình bị chiếm, lại càng không biết là ai đã biến thuốc của mình thành nước. Trong Địa phủ, cái chết của hắn chỉ là bệnh lâu ngày không khỏi, bệnh tình ngày càng nặng, chết vì bệnh là lẽ tự nhiên.

Dù hắn muốn nói có kẻ động tay động chân vào thuốc, hắn cũng không có chứng cứ, càng không biết là ai! Nếu không phải hôm nay lộ ra, ai biết được một Thành Hoàng địa phương như ông lại hại người đến vậy?"

Bị nó bức ép từng câu, Lưu tướng quân đành tức giận nhìn quanh mọi người: "Năm đó ta vì dân thành Lăng Dương mà chết trận, ta chỉ muốn lưu lại một mạch huyết cho mình, như vậy có gì sai?"

"Phì!" Chư Tinh Tử chỉ thẳng vào mũi lão ta: "Con cháu ông hại bao nhiêu người, quan phủ giết hắn ta thì có gì sai? Tấn Thiếu An thì có lỗi gì? Dân thành Lăng Dương tôn ông làm thần Thành Hoàng, chính là ghi nhớ công lao của ông, cảm kích ông, đâu có thua thiệt ông chút nào! Con cháu ông bị chém giết, đó là vì hắn vô đức! Muốn trách thì trách nhà các người sao sinh ra được một súc sinh như thế!

Hừ!"

Trần thị đã khóc đến nỗi không thành tiếng. Suốt hai ngày nay bà vẫn hồi tưởng mọi việc khi con trai mình bệnh năm năm trước, bà từng nghĩ là do mình sơ suất, không chăm sóc chu đáo, nào ngờ con trai lại chết oan ức như vậy. Rõ ràng phụ mẫu đều ở ngay bên cạnh, vậy mà hắn không cầu cứu được…

Bà không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng thảm thiết, đẩy nô bộc ra, rút dao trong tay áo nhằm thẳng Lưu tướng quân mà chém.

Nhưng Lưu tướng quân vốn không có thực thể, một nhát ấy chỉ xuyên qua kim quang, "choang" một tiếng đánh trúng đỉnh lư hương, sức lực quá mạnh, lại khiến giữa rãnh ngón bà rớm máu.

Chư Tinh Tử sững sờ, còn chưa kịp ngăn cản, Trần thị đã vứt dao, lao thẳng vào đại điện.

Sợ bà nghĩ quẩn, nó cùng Tấn Thiếu An vội vã đuổi theo, ai ngờ vừa bước qua cửa điện thì nghe "ầm" một tiếng dữ dội — tượng thần cao ba trượng liền ngã nhào xuống đất, vỡ tan.

Trần thị không biết lấy sức lực từ đâu, cứ thế mà xô ngã tượng thần… Hai tay đầy máu, tóc tai rối loạn, bà cắn răng khóc: "Con ơi, mẹ đã báo thù cho con rồi!"

"Mẹ!" Tấn Thiếu An nghẹn ngào lao đến, hắn muốn ôm mẹ, nhưng lại quên bản thân đã chết, chỉ có thể không ngừng xuyên qua thân bà.

Một đôi mẫu tử, chỉ có thể đối diện hư không mà ôm lấy nhau.

Chư Tinh Tử ngắm nhìn vài lượt, lặng lẽ lui ra, vừa xoay người, liền thấy ngoài đám đông có một bóng dáng quen thuộc đang nép trong góc.

… Là Tấn Phổ.

Những lời của Lưu tướng quân, Tấn Phổ đã nghe hết.

Ông ta dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng, làm thế nào cũng không dám tin con trai mình lại bị chính vị thần mà ông ta cầu khấn hại chết, mà năm đó ông ta còn ôm xác con, chủ động dâng cho hung thủ làm vật chứa…

Lưu tướng quân là thần Thành Hoàng, mọi sự trong miếu Thành Hoàng lão ta đều cảm ứng được. Giờ biết kim thân mình đã mất, chợt nhớ đến lời Phụng Cực Thiên Tôn truyền qua Tấn Thiếu An, hiểu rõ mình không thể làm Thành Hoàng ở đây nữa, lão ta đành nói: "Ta… ta tuy có lỗi với các ngươi, nhưng nể tình công lao trước kia, lại che chở các ngươi nhiều năm… xin đừng tận diệt ta!"

Chư Tinh Tử giờ nhìn lão một cái thôi cũng thấy buồn nôn, rút cây cờ nhỏ bên hông ra: "Dân chúng tôn ông làm thần, để ông hưởng hương khói trăm năm, thế mà ông lại làm chuyện này, đến giờ còn không biết hối lỗi. Nếu không kịp thời phát hiện, con súc sinh con cháu ông kia còn ch**m l** th*n th* Tấn Thiếu An, hại thêm bao người nữa? Muốn kết thúc dễ dàng như thế?

Không cửa đâu!"

Một trận cuồng phong từ cây cờ nhỏ quét qua mặt Lưu tướng quân, đau rát y như bị tát mạnh, chưa từng chịu nhục nhã như thế, lão ta trừng mắt dữ tợn, nhưng ngay sau đó đã bị Hoắc Huyền ấn cả đầu vào trong lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!