•Editor: Lan•
Nam nhân bày sạp vừa thấy heo con há miệng về phía mình, đôi mắt lập tức sáng rực. Gã vốn được Ngao Nguyên nhờ chăm sóc Chư Tinh Tử, lại là lang yêu, khứu giác nhạy bén, sớm đã đoán ra nó chính là một con heo nhỏ. Bữa bố thí hôm nay, chính là cố ý chuẩn bị cho nó.
Chỉ cần lấy lòng được heo con, sau này còn sợ không có cơ hội kiếm tiền sao?
Nghĩ vậy, gã liền nhanh tay lấy một miếng bánh táo mỏng giòn đưa vào miệng heo.
Heo con cắn rắc một tiếng, vừa nhai vừa chóp chép, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chủ sạp, như để biểu thị lòng cảm kích.
Chủ sạp đỏ mặt đến tận mang tai.
Hoắc Huyền tức đến mức tim đau nhói, nhưng con heo trong lòng vừa ăn vừa lấy cái mũi ươn ướt cọ cọ cằm hắn, khiến hắn chẳng giận nổi. Nhìn thấy heo con dõi mắt khắp bàn đồ ăn, hắn dứt khoát đặt nó lên bàn, tiện tay đưa cho chủ sạp một thỏi vàng, ra hiệu để heo tha hồ ăn.
Chủ sạp vội trả lại: "Đây là hoạt động trong lễ tế thần, bố thí đồ ăn là để tích công đức cho bản thân. Ngài đưa ta vàng, chẳng phải ta mất hết công đức sao? Nếu ngài cứ ép cho tiền, ta chỉ đành dẹp hàng thôi."
Heo con sốt ruột, mấy chiếc bánh phủ đường vẫn còn chưa nếm kia mà! Nó giữ chừng mực mà quất cho Hoắc Huyền một cái móng, khiến Hoắc Huyền đành phải thu vàng lại.
Người xung quanh, lần đầu thấy cảnh bố thí cho heo con, ai cũng cho rằng đây là linh thú của Hoắc Huyền. Dù sao heo đi lang thang ngoài đường thì lạ, nhưng tu sĩ nuôi linh thú lại quá thường tình. Nhìn heo con chẳng lớn hơn con mèo, sạch sẽ xinh xắn, còn đeo vòng ngọc với vòng ngọc bích, ai nấy liền đưa điểm tâm ra đút cho.
Heo con chỉ ăn món mình thích, nhưng chỉ riêng món nó thích cũng đủ để há miệng không ngừng, ăn liền miệng không kịp nghỉ.
Chủ sạp nhìn heo con chóp mũi hếch lên, chạy theo từng miếng đồ ăn, gấp gáp thì còn ụt ịt kêu lên mấy tiếng, lúc nghiêng đầu thì hàng mi lại cong cong, đáng yêu đến nỗi gã suýt chịu không nổi. Nếu không phải thấy Hoắc Huyền đang dán mắt trông chừng, hẳn gã đã ôm lấy heo con mà v**t v* rồi.
Không ôm được thì thôi, gã bèn nhân lúc cho ăn, khẽ chạm đầu ngón tay vào cái mũi ướt ướt kia.
"Ối chà, đây đúng là con heo xinh đẹp nhất ta từng thấy. Nhìn kìa, giữa trán còn có nốt son đỏ nữa! Chủ nhân vẽ cho phải không?"
"Ụt ịt!" Đó là nốt chu sa bẩm sinh!
"Thân mình sạch sẽ quá, hẳn chủ nhân thường xuyên tắm rửa cho. Nhìn cái móng nhỏ này, chẳng khác gì ngọc vậy."
"Ụt ụt…" Cảm ơn nha.
Chư Tinh Tử ngồi ở quầy hàng ăn một hồi lâu, món nào cũng phải nếm qua, đến mức ăn mệt phờ ra rồi mới miễn cưỡng cười với chủ sạp, ra vẻ như nói: Ta đây cũng chỉ có thể giúp ngươi tích công đức đến thế thôi.
Chủ sạp nhìn đến ngẩn cả người.
Hoắc Huyền liền bế nó lên, thẳng hướng khách đ**m mà đi.
Chư Tinh Tử vốn cũng chẳng còn sức mà bước, trong lòng hắn nghỉ ngơi một lúc, mới để ý thấy tay kia của hắn còn cầm khúc mía, trên thân còn buộc vải đỏ, ngạc nhiên hỏi: "Huynh đi chơi đoán đố đó à?"
Nghe nhắc tới, Hoắc Huyền lại nhớ cái khoảnh khắc tìm mãi không thấy người, lòng hoảng hốt, nghiến răng: "Thật là, mắt không thể rời ngươi lấy nửa khắc!"
Chư Tinh Tử nghe vậy cũng chột dạ, nhớ đến mình vì chút đồ ăn mà suýt quên mất huynh đệ, xấu hổ đáp: "Ta tưởng huynh mua đồ sẽ lâu lắm…"
Hoắc Huyền không nói thêm, ôm nó về khách đ**m. Vừa định đặt khúc mía dựa vào tường rồi tiện tay nhéo cái mũi nhỏ kia một phen, thì phía sau đã truyền đến giọng heo con nhỏ xíu: "Cái đó… mía phải cắn thử một khúc mới biết bên trong có tốt hay không."
Hoắc Huyền sững lại, khó tin quay đầu: "Ngươi chưa ăn no à?"
Heo con lập tức đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy: "Huynh không biết rồi! Có cây mía bên trong bị hỏng, phải thử mới biết. Ta nếm cho huynh, nếu không ngon thì còn kịp mang trả. Đợi đến mai phát hiện thì chủ sạp chẳng nhận nữa đâu."
"…" Hoắc Huyền đành nhấc mía lên, hỏi: "Cắn ở đâu?"
Heo con chăm chú nhìn, rồi chỉ vào đầu to hơn:
"Bên này, chặt một khúc thôi."
Hoắc Huyền rút kiếm, chém soạt một cái, rồi gọt sạch vỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!