Chương 31: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Đám người vây xem vừa tận mắt thấy Hoắc Huyền thu phục quỷ quái, lại nghe những lời của Tấn Phổ, liền tin chắc rằng Tấn Thiếu An thật sự đã bị quỷ chiếm xác. Ai nấy đều đoán Hoắc Huyền cùng Chư Tinh Tử đều là những tu sĩ đạo hạnh không cạn. Thấy họ đã rời đi, bọn họ sợ nơi này còn quỷ quái tác oai tác quái, không dám nấn ná, chen lấn nhau rời khỏi Tấn gia.

Trong đám người tản đi, có một thanh niên mặc áo đen cứ mãi ngoái đầu nhìn lại.

Người ấy chính là Ngao Nguyên. Đêm qua, sau khi tức giận làm bị thương Tấn Thiếu An, y mới phát hiện người Tấn Thiếu An muốn làm nhục vốn chẳng phải Chư Tinh Tử. Đợi người kia chạy trốn rồi, y mới biến thành dáng dấp gia nô trong phủ, hỏi dò A Trụ đang hoảng hốt kia về nguồn gốc số lê. Sau đó y mới biết, thì ra Tấn Thiếu An quả thật đã nhắm vào Chư Tinh Tử, chỉ là đối phương không mắc bẫy, trái lại còn đem bán sạch hai sọt lê.

Trời vừa sáng, Ngao Nguyên liền vội vàng tìm đến khách đ**m kia, chỉ là còn chưa bước vào, đã phát giác có trận pháp ẩn hiện bên trong.

Y không cần nghĩ cũng biết là ai ra tay. Người hôm ấy có thể đưa ra ngoài hồn phách bị giam trong nước mười mấy năm, đạo pháp tất nhiên cao thâm. Lại mang họ Hoắc… trong tu chân giới này, e rằng chỉ có thể là người đó.

Cả tu chân giới đều không làm gì được hắn, y chỉ là một con giao long chưa hóa rồng, há có thể là đối thủ? Bất đắc dĩ, Ngao Nguyên đành cải trang thành tên bán hàng rong gần đó, chờ cơ hội gặp lại Chư Tinh Tử…

Hiện giờ quả thực đã gặp được, chỉ là có Hoắc Huyền ở bên, y ngoài nói vài câu thì chẳng làm được gì khác… Muốn để Chư Tinh Tử nhìn y bằng con mắt khác, dường như chỉ còn cách vượt qua Trường Hà, đưa Tấn Thiếu An thật sự từ Minh giới trở về!

Hủy đi thân xác của Tấn Thiếu An, coi như giúp nó một phen, cũng không sai.

Sau khi rời khỏi Tấn gia, Ngao Nguyên lại lo khi mình vắng mặt sẽ xảy ra biến cố, liền đến nơi vắng vẻ, huýt sáo gọi đến một gã nam nhân đang bán lê ngoài phố. Y thấp giọng dặn:

"Ta có việc phải rời đi một chuyến. Cái náo nhiệt vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó. Vị công tử tên Chư Tinh Tử kia chính là ân nhân của ta, ngươi hãy để mắt chăm sóc y, nhất định phải để y vui vẻ ở thành Lăng Dương. Nếu ngươi làm tốt, cây lê của ta sẽ chia cho ngươi một ít!"

Bên này, Chư Tinh Tử vừa về đến khách đ**m, liền chăm chăm nhìn vào thanh kiếm của Hoắc Huyền không chớp mắt.

Hoắc Huyền tưởng nó muốn chơi, liền tháo kiếm đặt lên bàn.

Chư Tinh Tử vội kêu lên: "Cái thứ kia vẫn còn trong đó, huynh để kiếm lên bàn chẳng phải là để cái tên đó ngồi chình ình trước mặt chúng ta sao? Mau cất đi!"

Hoắc Huyền lại cầm kiếm lên: "…Vậy ngươi nhìn chằm chằm kiếm của ta làm gì?"

Chư Tinh Tử nói: "Thanh kiếm này trước giờ huynh toàn dùng để đánh nhau, tự dưng nhốt một con quỷ vào trong, ai mà không thấy lạ? À đúng rồi, nếu huynh rút kiếm ra, hắn có thừa cơ chạy thoát không?"

"…Thanh kiếm này vừa là binh khí, vừa là pháp khí, chứa một con quỷ tầm thường thì chẳng có gì khó. Không có ta giải cấm chế, cho dù kiếm bị chặt gãy, thứ bên trong cũng không chạy được."

"Thế à? Vậy thì ta yên tâm rồi." Chư Tinh Tử thở phào, ra dáng trút gánh nặng, "Ta chỉ lo thần Thành Hoàng nhân lúc đó tới, trộm kiếm của huynh để cứu hắn thôi."

Hoắc Huyền lạnh giọng cười: "Đến thì tốt! Dùng hắn luyện hóa một món pháp khí cho ngươi, chắc chắn không tệ!"

"Huynh sao cứ động một chút là luyện hóa người khác thế?" Chư Tinh Tử bĩu môi, "Dù ta có muốn pháp khí, ta cũng không cần dùng người khác mà luyện. Khác gì cầm xương người vung vẩy khắp nơi? Huynh không thấy rợn người sao?"

Hoắc Huyền nghe nó nói "rợn người", lập tức đáp: "Trong kiếm ta ngoài máu của chính ta, không có thứ gì khác."

Chư Tinh Tử: "…"

Dùng máu mình để luyện, còn nói hùng hồn thế chứ! Nó lắc đầu, định ăn ít nho để trấn tĩnh. Ai ngờ tay vừa khựng lại, ánh mắt dán chặt vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay: "Cái này… trên đó cũng có máu huynh đấy à?"

Hoắc Huyền chẳng hiểu sao nó phản ứng lớn thế, ngẩng cằm đáp: "Tất nhiên rồi." Đây là tín vật định tình của bọn họ, há có thể để vương máu kẻ khác?

Nói xong thấy vẻ mặt nó kỳ quái, liền cau mày: "Ngươi chê máu ta?"

"…Đây đâu phải chuyện chê với không chê? Ai lại tùy tiện lấy máu mình luyện đồ? Hoắc huynh, lâu dần huynh không sợ mình bị hư tổn sao?" Chư Tinh Tử nhìn chằm chằm chiếc vòng, tháo ra không xong, để lại cũng không ổn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ đành quyết định sau này niệm ít kinh trừ tà vào đó.

Dù sao cũng là vật Hoắc huynh vất vả luyện cho mình, không thể khiến hắn lạnh lòng.

Lúc này, trong đầu Hoắc Huyền chỉ quanh quẩn một chữ — "hư"? Chỉ một chút máu thôi, sao có thể hư được?

Thấy Chư Tinh Tử nghiêm túc ăn nho, dường như thật lòng nghĩ vậy, hắn lập tức đứng dậy: "Một giọt máu đối với ta chẳng khác gì một sợi tóc! Ngươi rụng một sợi lông, cơ thể có yếu đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!