•Editor: Lan•
Chư Tinh Tử vốn thích xem náo nhiệt, nghe vậy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống: "Cũng phải, bưng mì đi thì nước cũng văng hết! Hoắc Huyền, chúng ta phải ăn nhanh chút, kẻo lỡ mất chuyện hay."
"…" Hoắc Huyền liếc nhìn bộ dạng sốt sắng kia, trong lòng lại thấy buồn bực. Chẳng qua chỉ là kẻ ác gặp báo ứng, có gì đáng xem chứ? Sao y chẳng bao giờ nhiệt tình với mình như vậy…
Ăn xong, hai người cùng đến Tấn phủ.
Trên đường đi, Chư Tinh Tử hứng khởi kể cho Hoắc Huyền nghe chuyện hôm qua bán lê. Nói đến cuối còn thở dài cảm khái: "Hoắc Huyền, mắt nhìn người của huynh quả nhiên chuẩn thật. Hắn đúng là kẻ chẳng ra gì, vậy mà ta còn tưởng là đại thiện nhân. Lòng người khó dò ha!"
Mặt Hoắc Huyền xanh mét. Ban đầu hắn chỉ nghĩ Tấn Thiếu An đến quán mua lê rồi đi, giờ nghe kể tường tận mới hiểu rõ — Tấn Thiếu An rõ ràng coi Chư Tinh Tử là tu sĩ, định dụ dỗ về nhà để hạ thủ!
Chư Tinh Tử nghi hoặc liếc hắn, không hiểu sao mình chỉ nói vài câu mà sắc mặt Hoắc Huyền lại đột nhiên thay đổi, càng lúc càng khó coi, đặc biệt đôi mắt kia như sắp bốc khói đen.
Nó lo lắng hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm nó, môi mấp máy, trong lòng nghìn lời muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trong đầu hắn giờ chỉ có một ý niệm — giết Tấn Thiếu An!
Chư Tinh Tử còn muốn hỏi han thêm, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, cả người bị ôm ngang. Còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt đã đổi khác, hai người đã đứng trước cổng Tấn phủ.
Chư Tinh Tử ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cao, biết rằng đã đến Tấn phủ.
Quả nhiên nơi này đông nghịt người, bàn tán xôn xao, có kẻ cười, có kẻ nhăn mặt. Nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện con rồng, tất cả đều cho rằng Tấn Thiếu An vì giữ thể diện mà bịa đặt. Suy cho cùng, so với việc "rồng xuất hiện tự dưng vào nhà thiến người", thì "ác nhân làm ác, trời phạt thay dân hành đạo" lại càng hợp lẽ thường hơn.
Chư Tinh Tử cũng nghĩ vậy. Bằng hữu ở thành Cửu U từng nhắc nó: rồng vốn ghét dâm loạn, ai xinh đẹp thì phải cẩn thận, kẻo bị rồng bắt đi rồi cắn đứt căn nguyên… Nghĩ đến đây, quả thật có chút rùng rợn.
Hoắc Huyền vốn định xông thẳng vào, nhưng vừa tới gần cửa lại dừng bước, mặt lạnh căng, dường như phát hiện điều gì không nên xuất hiện tại đây.
Cùng lúc ấy, Chư Tinh Tử cũng ngửi thấy một luồng âm khí tỏa ra. Nó tuy không có pháp lực, nhưng có lẽ nhờ nuôi heo trấn trạch nên từ nhỏ đã có thể ngửi ra mùi xác khí. Lần ở làng ba mắt, vì rơi vào ảo cảnh nên mới không phát hiện. Nhưng lần này thì rõ ràng — nếu trong Tấn phủ có âm khí nồng đậm đến thế, Tấn Thiếu An tất đã nhiễm phải, sao nó chưa từng nhận ra? Chẳng lẽ chỉ qua một đêm, nơi này liền sinh quỷ?
Đang kinh ngạc, trong viện bỗng truyền ra tiếng khóc thê lương.
Dân chúng ngoài cổng nghe thấy thì cười ầm: "Kìa, lại bắt đầu rồi!"
Quả nhiên là tiếng Tấn Thiếu An chửi rủa, đúng như đại thẩm ngoài cổng nói, gã đang gào mắng một con rồng đã hại gã thảm thương.
Lại xen lẫn vài tiếng phụ mẫu khóc lóc khuyên can, lúc nào cũng gọi "con ơi".
Chư Tinh Tử giận dữ giậm chân: "Cái gì? Mẫu thân hắn chẳng hề bệnh nặng sao? Hoắc Huyền, huynh nghe chưa? Rõ ràng hôm qua hắn lừa ta nói mẹ hắn trọng bệnh nhiều năm! Ta còn vì thương tình mà bớt cho hắn hai đồng, thật tức chết đi được!"
"…"
Đến giờ mới nhận ra bị lừa, thế mà suốt cả quá trình cũng chẳng hề mắc bẫy, Hoắc Huyền trong lòng ngổn ngang, không biết nên nói nó thông minh hay khờ khạo nữa.
Nghĩ vậy, hắn càng siết chặt cổ tay Chư Tinh Tử: "Chuyện này xong, ta nhất định phải bày một pháp trận trên người ngươi mới được, thực sự khiến người ta không yên lòng!"
Chư Tinh Tử trừng mắt: "Pháp trận gì? Huynh trách ta vì mất hai đồng sao? Thôi, không sao đâu, nhìn chung vẫn lãi. Bà lão bán cho ta còn rẻ hơn, coi như hòa vốn rồi, đừng vì chuyện này mà khó chịu." Nói xong còn vỗ vỗ tay hắn.
"Đừng nói nữa." Hoắc Huyền thật muốn bịt luôn cái miệng kia lại, sao dễ bị lừa đến vậy?
Nhưng lại nghĩ, nếu năm xưa y không bị lừa, thì cũng chẳng bước vào động phủ của mình…
Trong nháy mắt, mọi oán khí đều dồn hết lên người Tấn Thiếu An. Sắc mặt Hoắc Huyền lạnh như băng, lập tức dẫn Chư Tinh Tử phi thân vượt tường, đường hoàng nhảy vào trong.
Dân chúng bên ngoài ồ lên kinh hãi, bọn nô bộc trong phủ cũng hoảng sợ, vài tiểu đồng định xông ra ngăn cản, nhưng Hoắc Huyền chỉ khẽ búng tay, toàn bộ đều bị định trụ, chỉ có thể run rẩy nhìn hai người tiến thẳng vào trong…
Chư Tinh Tử liếc hắn, cười giễu: "Hoắc Huyền, vừa nãy còn nói ta nóng ruột, nhìn huynh xem, chẳng phải cũng gấp gáp muốn vào coi sao? Chắc huynh cũng chưa từng thấy thái giám, trong lòng đã ngứa ngáy không chịu nổi rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!