•Editor: Lan•
Động phủ này vốn không có nhà lao, thân hình heo con của nó nhỏ xíu, nên bị nhốt trong một cái lồng chim. Cái lồng ấy vốn dùng để nhốt yêu thú, chất liệu đặc biệt, nhìn vào lấp lánh ánh sáng, vừa quý vừa đẹp.
Heo con khi thì kêu ụt ịt bảo nam nhân thả mình ra, khi thì lại nghĩ người ta cho ở chỗ tốt như vậy, khó mà nói không phải là muốn nuôi mình làm thú cưng…
Người trong núi nuôi heo cũng không dễ gì… Haizz.
Hoắc Huyền đã cử Thiết Vô Vi đi điều tra đạo quán kia. Lúc này, hắn đang ngồi thiền trước lồng, vận công áp chế sự phát tác của chú văn trong lòng bàn tay.
Heo con ngó hắn một lúc, rồi lại nằm xuống ngủ. Trước đó bị Hoắc Huyền hù dọa căng thẳng tinh thần, vừa nhắm mắt đã thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài rất lâu. Nó vốn có thói quen ngủ không yên chỗ, tỉnh dậy thấy mình đã lăn sang phía bên kia lồng cũng chẳng thấy lạ, mơ màng bò về. Nhưng đến khi ngẩng đầu lên, cái đuôi nhỏ vốn cuộn tròn của heo con bỗng dựng thẳng lên như cọng dây thằn.
Nam nhân không biết đã nhìn chằm chằm nó từ bao giờ, sắc mặt trắng bệch, đầy sát khí.
Heo con hoảng hốt xoay một vòng, lên tiếng: "Trước kia ta ở đạo quán làm heo cưng, người ta cũng đâu có ngày đêm nhìn chằm chằm như huynh vậy, đừng như thế nữa."
Biểu cảm của đối phương lập tức rạn nứt.
Nó còn định nói gì đó thì bên ngoài động phủ vang lên giọng Thiết Vô Vi xin vào.
Hoắc Huyền đứng dậy đi ra ngoài.
Cảm giác bị nhìn như sắp chết đi giờ đã biến mất, Chư Tinh Tử cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến giờ, hễ ngủ đủ là phải ăn, thế là nó lục lọi trong lồng, phát hiện người muốn nuôi mình làm thú cưng này… không chuẩn bị máng ăn. Lòng nó lập tức lạnh đi mấy phần.
Ngoài động phủ, Thiết Vô Vi bẩm báo rõ ràng:
"Bẩm chủ thượng, đạo quán đó tên là Vương Hư Quán, không có gì đặc biệt, thờ Thượng Tôn đạo gia. Trong quán hiện chỉ còn chưa tới mười người, đều là phàm nhân không có tu vi. Từ thời thịnh thế đến chiến loạn, đạo sĩ đổi hết lượt này đến lượt khác, không hình thành tông môn, cũng chưa từng có ai nổi bật… Xem ra không phải nơi đặc biệt."
Hoắc Huyền hỏi: "Vương Hư Quán lập bao nhiêu năm rồi?"
Thiết Vô Vi đáp: "Hơn ba trăm năm."
Hoắc Huyền quay lại động phủ, vừa vào đã nghe heo con ụt ịt: "Ta đói rồi."
Hắn đã hơn trăm năm không ăn gì, liền lờ đi, ngồi xếp bằng vận công. Trước khi nhắm mắt, hắn liếc thấy cái đuôi nhỏ của heo con cụp xuống, co tròn, mềm nhũn như sắp tắt thở.
Hắn ngẩn người giây lát.
Chốc sau, heo con nhận được cả đống linh chi quỷ khô.
Chư Tinh Tử lần đầu ăn loại linh chi này, giòn giòn, ngọt ngọt, khá no bụng. Nó vừa ăn vừa nói: "Nếu ta không đem đi phơi, mấy cái này đâu ăn được? Huynh sống kiểu gì vậy? Hay là đừng nuôi thú cưng nữa."
Hoắc Huyền không đáp.
Heo con lặng lẽ ăn, một lúc sau thấy hắn như đang ngủ, liền hơi bất mãn: "Huynh còn chưa làm ổ cho ta nữa đó."
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Heo con nghĩ hắn không quan tâm mình nữa, thế là ăn cũng mất ngon, quay lưng lại, bắt đầu nghĩ xem cuộc sống sau này phải làm sao.
Nửa canh giờ sau, Hoắc Huyền đã ổn định được khí tức trong cơ thể, liếc thấy heo con đang ngủ gà ngủ gật trong lồng, liền tháo giáp vai, gọi Thiết Vô Vi vào trông heo, rồi hắn đích thân đến Vương Hư Quán.
Vừa đi được một lúc, lại quay về, liếc nhìn bóng lưng heo con, rồi dặn: "Làm cho nó cái ổ."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!