•Editor: Lan•
Tấn Thiếu An ngẩn ngơ ngồi bất động trên ghế, mắt dán vào hai sọt lê, hồi lâu không nói một lời.
A Trụ dè dặt: "Thiếu gia, phu nhân đã gọi ngài đi dùng cơm, gọi đến hai lần rồi."
"Ngươi nhìn ta thế này… còn ăn nổi cơm sao?"
"Thiếu gia… theo ý tiểu nhân, thôi bỏ đi thì hơn! Đợi đến ngày đại điển tế thần, khách khứa từ khắp nơi đổ về, mỹ nhân chẳng thiếu, còn lo gì?"
Tấn Thiếu An đập bàn: "Ngươi nói bậy! Lỡ bỏ qua người này, cả đời cũng không tìm được nữa! Vẻ đẹp ấy, ngươi tưởng như mấy quả lê này, chỗ nào cũng có chắc?"
A Trụ bất lực: "Nhưng người bên cạnh công tử kia… e là chẳng phải kẻ tầm thường. Dù thiếu gia có thật sự chiếm được, e hắn cũng chẳng tha cho ngài đâu."
Tấn Thiếu An lườm gã: "Cùng lắm cũng chỉ là tu sĩ, hắn dám giết ta chắc? Huống hồ biết đâu sau này công tử kia cũng có cảm tình với ta. Hôm nay ta mua vài quả lê thôi mà y đã vui mừng như thế. Sau này ta chịu khó lấy lòng, chưa chắc đã không thành!"
A Trụ hiểu rõ tính tình thiếu gia nhà mình, nhưng đây là lần đầu thấy gã để tâm đến người khác đến mức chẳng màng hậu quả. Nghĩ đến dung mạo kia đúng là hiếm có, A Trụ thở dài, đành im lặng.
Không lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong viện, cửa bị đẩy mạnh. Một phụ nhân y phục lộng lẫy dẫn theo người hầu xông vào:
"Đồ nghiệt tử, con muốn phản trời sao! Hôm nay cha con khó khăn lắm mới trở về, gọi con đi dùng cơm, gọi cả buổi cũng không thấy mặt! Trong nhà còn có khách, con định làm cha mẹ tức chết chắc?!"
Người này chính là mẹ của Tấn Thiếu An – Trần thị.
Đám nô bộc cùng A Trụ lập tức cúi gằm mặt, nín thở không dám thở mạnh.
Tấn Thiếu An vừa rồi còn đang nghĩ cách đưa mỹ nhân kia về phủ, nghe thấy chỉ ngẩng đầu liếc mẹ một cái: "Mẹ à, chỉ là bữa cơm thôi, sao phải nổi giận? Hài nhi còn đặc biệt mua cho người ít lê, mẹ nếm thử xem?"
Trần thị liếc sọt lê, giận dữ: "Nhìn con ngồi đây ra vẻ mưu tính ghê gớm, ta còn tưởng làm được chuyện lớn gì. Hóa ra chỉ đi mua hai sọt lê rách? Định coi mẹ con là heo mà vỗ béo chắc? Mau cút sang ăn cơm với cha con ngay!"
Tấn Thiếu An lắc đầu từ chối, trong đầu toàn nghĩ đến mỹ sắc, chẳng muốn ăn uống gì.
Trần thị khuyên nhủ: "Con tưởng cha chỉ gọi đi ăn cơm sao? Con giờ chỉ biết hưởng lạc, không lo tiến thân, dẫu trong nhà có cả núi vàng cũng bị con phá sạch! Cha con lo lắm, lần này đặc biệt mời một vị tiên sinh văn tài xuất chúng đến dạy. Vị ấy có cách dạy trò rất hay, từng cảm hóa được đứa trẻ ham chơi trong làng. Cha con chỉ mong ngài ấy kéo con về chính đạo!
Tiên sinh đang chờ bên kia, mau đi!"
Vốn không muốn đi, nghe còn có tiên sinh, Tấn Thiếu An càng mất hứng, chỉ nghĩ chắc là lão già nào đó. Gã định quay lưng vào phòng ngủ, nhưng Trần thị đã đoán trước, liền ra lệnh bọn gia nhân xông tới trói chặt.
"Mẹ! Người làm gì vậy?"
"Nếu không quản, con sắp lên trời mất! Hôm nay bữa cơm này nhất định phải đi! Bọn ta quản không nổi, chẳng lẽ tiên sinh cũng không trị được con?"
Tấn Thiếu An vùng vẫy hồi lâu, nhưng sức đâu địch nổi mấy tên nô làm việc nặng quanh năm. Thấy chống cự vô ích, gã đành ngoan ngoãn bước đi, trong bụng chửi rủa om sòm.
Bị áp vào đại sảnh, thấy trên ghế trên ngoài cha mình Tấn Phổ, còn có một thư sinh trẻ tuổi.
Mắt Tấn Thiếu An lập tức sáng rực.
Tuy thư sinh không đẹp bằng công tử kia, nhưng cũng tuấn tú nho nhã.
Thư sinh thấy gã thì mỉm cười: "Vị này chính là Tấn thiếu gia?"
Tấn Phổ nghiêm nghị gật: "Ừm, chính là đứa con bất tài của ta! Từ sau trận bệnh năm xưa, đầu óc ngày càng kém, suốt ngày chỉ ham vui, chẳng có dáng vẻ gì. Ta chỉ có một đứa con, chẳng dám mong công danh hiển hách, chỉ mong nó đừng phá sạch gia sản." Nói xong, ông chắp tay với thư sinh, "Tiểu tử này tính khí nông nổi, tiên sinh từng dạy dỗ nên người, mong ngài cũng chỉ bảo nhiều cho nó."
Thư sinh khiêm tốn vài câu, rồi hỏi Tấn Thiếu An mấy vấn đề về sách vở.
Tấn Thiếu An vốn không mong chờ bữa cơm, giờ nhìn thấy thư sinh tuấn tú thì lập tức vui vẻ, tiến lên hành lễ, nói năng cung kính. Tuy trả lời toàn "không biết", nhưng dáng vẻ tôn kính khiến đối phương khó trách.
Tấn Phổ thấy vậy cũng yên lòng, dặn gã sau này theo tiên sinh học hành tử tế, sớm ngày san sẻ cho cha mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!