•Editor: Lan•
Chư Tinh Tử trực tiếp tìm một bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống, ăn ở đâu cũng là ăn, đông người lại náo nhiệt. Giống như hồi nhỏ, đám heo con tụi nó khi ăn còn phải chen chúc quanh máng, vừa chen vừa giành, khi đó ăn cũng rất ngon lành.
Huống hồ, đại sảnh đông người lại tiện cho việc bán lê.
Hoắc Huyền thấy nó nhất quyết muốn ăn ở đây cũng không nói thêm, dẫn Thiết Vô Vi sang ngồi xuống.
Rất nhanh, hắn liền hiểu mục đích của Chư Tinh Tử.
Đợi món ăn mang lên, Chư Tinh Tử vẫn vểnh tai nghe mấy bàn bên cạnh uống rượu tán gẫu. Nghe thấy vài người ngoại địa nói chuyện về mỹ thực của thành Lăng Dương, nó lập tức xen vào: "Phải nói đến mỹ thực ở thành Lăng Dương, ta thấy lê là ngon nhất… À đúng rồi, các vị có biết "lê móng heo" không?"
Hoắc Huyền: "…"
Thiết Vô Vi: "…"
Mấy đại hán ngoại địa thấy nó ăn mặc như công tử, da trắng trẻo, liền tưởng là công tử nhà giàu bản địa, quả nhiên sinh hứng thú: "Ồ? Ta nghe qua lê Tuyết Kinh Tây, lê Phu Nga, lê Xa Bảo, lê Đại Cốc, lê Vũ… nhưng chưa nghe "lê móng heo" bao giờ? Công tử có thể nói rõ hơn chăng?"
Nghe vậy, Chư Tinh Tử trong lòng vừa kinh vừa giận: trên đời lại có nhiều loại lê như vậy mà mình không biết, càng chưa từng ăn qua!
…Đúng là số phận heo và người khác nhau!
Nhưng nghĩ đến chuyện lê của mình vẫn chưa bán được, nó không thể để lộ, liền đứng dậy, tay chắp sau lưng, bộ dạng ra vẻ muốn mở mang kiến thức cho thiên hạ: "Quả lê móng heo ấy, to hơn cả nắm tay ta, vỏ mỏng thịt dày, vừa ngọt vừa mọng nước, là loại lê ngon nhất ta từng ăn!" Nó cố ý dừng một chút ra vẻ thần bí, bước lên một bước, "Điều quan trọng nhất là, gọt nó thành hình móng heo thì rất đẹp, nhà mà có khách, bày ra đảm bảo khách nhìn là muốn ăn ngay!"
"…" Đại sảnh im phăng phắc.
Đám đại hán ban đầu còn bán tín bán nghi, nghe câu sau thì chỉ muốn trợn mắt: "Tưởng là thứ gì lạ, nghe công tử nói thì cũng như lê bình thường thôi! Đừng nói là lê, dù có củ cải thối cũng gọt được thành hình móng heo! Có gì đáng nói? Với lại, ai lại ăn hoa quả gọt thành hình móng heo? Nghe thôi đã mất hết cảm giác muốn ăn rồi!"
Mất khẩu vị? Mình với Hoắc huynh ăn ngon lành là đằng khác!
Chư Tinh Tử tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đúng là không biết thưởng thức!
Lúc này, lại có người hỏi: "Ngươi đã nói lê móng heo ngon thế, chi bằng lấy ra cho chúng ta xem, mắt thấy mới tin!"
Đi ăn uống ở quán rượu ai lại mang lê theo?
Nhưng Chư Tinh Tử nghe vậy lại tưởng đối phương hứng thú, liền cười nói: "Hai sọt lê móng heo của ta đều ở khách đ**m ta ở, nếu các vị muốn mua, đặt trước với ta mấy quả, ta sẽ để dành cho, lúc ấy tiền trao tay, hàng trao tận nơi."
"…"
Thì ra là kẻ bán lê, đúng là tự khen hàng của mình lên tận mây xanh!
Nói lê ngon như thần vật, giờ lại không lấy ra được, mọi người coi nó là kẻ bịp, chẳng ai buồn để ý nữa.
Chư Tinh Tử thấy nói xong mà đại sảnh người thì cười khúc khích, người thì xì xào, không ai đặt lê, trong lòng hơi thất vọng.
Hoắc Huyền vốn không muốn để nó bán lê của hai người, nhưng thấy nó nghiêm túc rao hàng mà bị bơ, trong lòng lại càng khó chịu.
Hắn nói: "Đừng nghĩ đến bán lê nữa, bán không được, ta có cách giải quyết."
Chư Tinh Tử ừm một tiếng, buôn bán không thể ép, chuyện này đành chịu. Cùng lắm thì mang ra phố chia cho người ta ăn, không để hỏng.
Bữa cơm này, cả ba người đều ăn không tập trung.
Thiết Vô Vi nhìn lệnh kỳ bên hông Chư Tinh Tử, nghĩ xem sau này có nên theo một con heo con trộn đời không…
Hoắc Huyền thì nhớ đến giấc mơ kia, mặt lúc nào cũng trầm xuống.
Chư Tinh Tử ăn từng miếng nhỏ, trong đầu nghĩ cách bán lê mới. Nhiều người ngoại địa đến đây buôn bán thế, chẳng lẽ mình lại không bán nổi một quả lê?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!