•Editor: Lan•
Trong mơ, hắn và con heo nhỏ ngồi giữa một màn sương mù, heo con cứ dùng cái mũi mềm mềm húc vào người hắn không ngừng. Hắn sợ mũi nó húc đau nên đưa tay định xoa, nhưng heo con lại ngẩng mũi không cho xoa, lùi mấy bước, khịt khịt rồi quay người chạy mất.
Hắn lập tức đuổi theo, nhưng vừa lao ra khỏi màn sương dày đặc thì chẳng thấy bóng dáng heo con đâu…
Tỉnh dậy, Hoắc Huyền toát mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức cúi nhìn vào lòng… may quá! Heo con vẫn ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy món ngon gì mà miệng còn mấp máy, cái mũi trong lòng hắn vô thức húc nhẹ lên, như đang tìm đồ ăn.
Hai mắt Hoắc Huyền hơi đỏ, không hiểu sao, rõ ràng biết đó chỉ là mơ mà vẫn thấy tim đập thình thịch.
Nhớ lại bóng lưng rời đi của heo con trong mơ, cảm giác sợ hãi không nói thành lời lập tức tràn khắp người. Hắn không nghĩ ngợi gì, bản năng kết ấn, phủ lên Chư Tinh Tử từng tầng từng tầng trận hộ hồn…
Khi Chư Tinh Tử tỉnh dậy, Hoắc Huyền đã rời giường, đang ngồi gần cửa sổ, ngẩn người nhìn ra ngoài, giữa chân mày như phủ một tầng mây mờ.
Chư Tinh Tử biến lại thành người, xuống giường: "Chào buổi sáng, Hoắc huynh!"
Hoắc Huyền nhìn nó, giọng khàn khàn: "Hay là đi theo ta về động phủ, đừng đến Vương Hư Quán nữa."
Chư Tinh Tử khựng lại, ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng không hiểu sao hắn đột nhiên nói vậy.
Nhưng nhanh chóng nghĩ ra: suốt đường đi, vì nó mà Hoắc Huyền chỉ có thể đi bộ bình thường, không chỉ chậm mà còn phải dùng pháp thuật làm đủ thứ việc vặt cho nó, nghĩ lại cũng thấy vất vả… Hoắc Huyền đi cùng nó đến đây đã là nghĩa khí lắm rồi.
"Hoắc huynh, huynh mệt thì cứ về đi. Ta vẫn còn ít lộ phí, đủ để từ từ tới Vương Hư Quán… đợi ta hỏi rõ chuyện với Phụng Cực Thiên Tôn rồi sẽ kể lại cặn kẽ cho huynh."
Sắc mặt Hoắc Huyền đen lại.
Thấy nó đang hí hửng thu dọn đồ ăn và hành lý, hắn đứng dậy: "Ngươi muốn đuổi ta đi?"
Chư Tinh Tử không hiểu: chẳng phải chính huynh không muốn đi sao?
Hoắc Huyền tức giận, tiến tới giật hết đồ trong tay nó: "Muốn ta rời khỏi? Không đời nào! Hoặc là chúng ta cùng đến Vương Hư Quán, hoặc là ngươi theo ta về động phủ, hoặc là… bước qua xác ta mà đi!"
…Tấm lòng Hoắc huynh, như kim dưới đáy biển vậy!
Chư Tinh Tử thật sự không đoán nổi, đành nói: "Tự nhiên huynh lại bực bội, sao thế? Không hợp thủy thổ à? Thực ra ta cũng không gấp đi đường, huynh đừng nóng. Nếu không khỏe, ta đưa huynh ra ngoài đi dạo nhé."
Cơn giận của Hoắc Huyền mắc kẹt giữa chừng, chẳng biết làm sao với nó: "Được thôi!"
"…Hoắc huynh thế này, ta lo huynh tẩu hỏa nhập ma mất."
…Hắn quyết định trước khi nguôi giận sẽ không nói một lời.
Nhưng chưa ra khỏi khách đ**m đã gặp người quen.
Thiết Vô Vi vác một hòm pháp khí to đi tới.
Trước đó Hoắc Huyền đã để lại tín hiệu trên đường, gã lần theo thuận lợi tìm được khách đ**m này. Vừa vào đã thấy hai người xuống lầu, gã mừng rỡ, rồi thoáng ngẩn ra khi thấy Chư Tinh Tử ăn mặc như công tử nhà giàu.
Thấy pháp khí được mang đến, tâm trạng Hoắc Huyền tốt hơn hẳn, vốn cũng chẳng định đi dạo. Hắn lập tức đưa mọi người lên lầu, bảo Chư Tinh Tử chọn pháp khí.
Trong phòng, nhìn đống pháp khí tỏa sát khí bừng bừng, Chư Tinh Tử nhăn mày: "Ta đâu biết pháp thuật, cũng không thể điều khiển pháp khí, mang theo chỉ nặng người thôi, hay là thôi."
Hoắc Huyền cau mặt: "Đợi lão hồ ly kia mang pháp khí tới, ngươi lại lấy thì được à?"
Nghe ra ý tứ trong lời hắn, Chư Tinh Tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Thừa Phong chưa chắc đã tìm ra món ta dùng được. Những bảo bối này huynh cứ giữ kỹ mà cất đi."
Hoắc Huyền sốt ruột: "Ngươi nhất định phải chọn một món."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!