Chương 25: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Lần này Hoắc Huyền không dẫn theo thuộc hạ, chỉ dắt một con ngựa chở hành lý rồi rời khỏi Phần Nguyệt Sơn Trang.

Điều này hợp ý Chư Tinh Tử. Nó cũng cảm thấy đông người thì quá dễ bị chú ý. Trước đó Thiết Vô Vi từng nói Hoắc Huyền có nhiều kẻ thù, lỡ đâu vừa tới một nơi đã bị kẻ thù bám theo, đánh nhau loạn xạ, thì chẳng biết đến khi nào mới tới được Vương Hư Quán.

Trên đường đi, Hoắc Huyền thấy Chư Tinh Tử cứ ngồi trên ngựa nghịch chiếc vòng ngọc, cũng không né tránh hay giữ khoảng cách với mình nữa, tâm trạng liền tốt lên. Hắn nghĩ có lẽ nó từ nhỏ chưa từng thấy hai nam nhân ở bên nhau, nhất thời khó tiếp nhận, chứ không phải thực sự không muốn ở bên hắn.

Nghĩ thông rồi, sự bực bội trong lòng cũng tan biến. Nhìn bản đồ, hắn còn cảm thấy hứng thú. Nếu Chư Tinh Tử muốn nhanh chóng đến Vương Hư Quán, thì bọn họ nên đi đường tắt.

Đi đường thủy sẽ nhanh hơn. Sáng sớm hôm sau, Hoắc Huyền dẫn nó đến bến tàu gần đó, không ngờ chưa kịp lên thì thuyền lớn đã kín chỗ.

Nghe nói mấy ngày nữa trong thành phía trước sẽ tổ chức lễ tế thần, mỗi năm đều rất long trọng. Người kéo đến đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt. Các thương nhân tranh thủ dịp này đến bày bán hàng hóa, mỗi năm dịp này đều kiếm được một khoản lớn.

Trên thuyền ngoài những người trẻ tuổi đi xem náo nhiệt, phần lớn là dân buôn bán. Chỗ trên thuyền có hạn, bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, trời chưa sáng đã đến xếp hàng. Đợi đến khi Chư Tinh Tử và Hoắc Huyền tới thì thuyền đã chật kín người.

Chư Tinh Tử cũng không thất vọng, vỗ vai Hoắc Huyền nói: "Đi đường cũ cũng được thôi, chậm chút cũng chẳng sao."

Nhưng Hoắc Huyền lại không muốn chịu thiệt. Hôm qua hắn nói sẽ đi thuyền, Chư Tinh Tử đã vui mừng ra mặt. Trước kia nó là một con heo nhỏ, cơ hội được ngồi thuyền là quá hiếm. Giờ biết được sẽ đi thuyền, nó mong đợi sẽ được chơi đùa thỏa thích trên sông.

Đang định tìm cách kiếm một chiếc thuyền, thì bên cạnh có một ông lão đội nón rơm, dáng vẻ như người chèo thuyền, cất tiếng khuyên: "Các vị quay về đi thôi, đừng đợi nữa. Chiếc thuyền này đi rồi thì ít nhất ba đến năm ngày mới quay lại."

Chư Tinh Tử thấy ông ăn mặc như người chèo thuyền, liền hỏi: "Ông sao không lên thuyền?"

Ông lão nói: "Đó đâu phải thuyền của ta, ta lên làm gì? Thuyền của ta hôm qua bị hỏng, còn chưa sửa xong. Nếu các vị không gấp, chi bằng ở lại nghỉ một đêm, mai nếu sửa xong, ta đưa các vị qua sông!"

Chư Tinh Tử nhìn theo ánh mắt ông, quả nhiên thấy một con thuyền nhỏ đang đậu ven bờ.

Nghe vậy, Hoắc Huyền bước thẳng đến bên thuyền, cúi người, hai tay nâng lên — vậy mà nhấc bổng cả chiếc thuyền, đưa mắt kiểm tra đáy thuyền.

?!

Người chèo thuyền trợn mắt há mồm: "Trời… trời ơi, sức mạnh thật kinh người!"

Chư Tinh Tử đáp nhẹ: "Huynh ấy là Hoắc huynh, sức mạnh đúng là không nhỏ."

Bên kia, Hoắc Huyền tụ linh khí vào lòng bàn tay, vuốt một cái lên đáy thuyền trong chớp mắt, vết nứt dưới đáy thuyền biến mất.

Người chèo thuyền vội vã chạy tới, thấy thuyền được sửa ngay lập tức thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng vẫn sợ có vấn đề nên cúi xuống kiểm tra kỹ càng, xác nhận không phải ảo giác, mà đúng là đã được sửa xong.

Chư Tinh Tử hỏi Hoắc Huyền: "Huynh còn biết cả sửa thuyền sao?"

Hoắc Huyền vốn thấy đây là thuật nhỏ, chẳng có gì đáng nói, nhưng thấy nó ngạc nhiên thì liền khoanh tay, đáp: "Đây là "Thuật hoàn nguyên" — đồ vật hư hại trong vòng bảy ngày đều có thể khôi phục. Sau này muốn sửa gì, cứ tìm ta là được."

Chư Tinh Tử đã từng nghe qua thuật này, nhưng rất hiếm người dùng.

Hoắc Huyền dường như biết nó đang nghĩ gì, liền giải thích: "Bất kể là pháp thuật chính đạo hay tà đạo, đều tiêu hao linh lực và tu vi. Đối với tu sĩ cấp thấp, đồ hư thì tự sửa, chứ chẳng ai phí linh lực vào mấy việc nhỏ này. Còn cao thủ thì… có đầy người làm mấy việc vặt cho bọn họ."

Chư Tinh Tử nghe vậy, liền nhìn hắn với vẻ thương cảm: "Huynh đâu phải tu sĩ cấp thấp, vậy mà chẳng có ai làm việc vặt cho huynh… Hầy, theo ta đến Vương Hư Quán thật vất vả cho huynh rồi. Nếu huynh không đi, đâu cần phải hao phí linh lực?"

Mặt Hoắc Huyền lúc trắng lúc xanh, rồi lại nghe nó hỏi: "Hoắc huynh, từ nhỏ huynh đã lợi hại thế này sao?"

Hắn không kìm được cong môi lên. Cái miệng của Chư Tinh Tử đúng là kỳ lạ có lúc khiến người ta tức đến chết, có lúc lại ngọt như rót mật.

Hoắc Huyền khẽ "ừm" một tiếng.

Chư Tinh Tử mơ hồ thấy hắn đang khoác lác, nhưng cũng không nỡ làm hắn mất mặt, liền đi cùng người chèo thuyền kiểm tra thuyền.

Người chèo thuyền tận mắt thấy thuyền mình được sửa xong thần kỳ như vậy, lập tức đoán được hai vị khách này không phải người thường. Ông lão chắp tay cảm tạ: "Đa tạ hai vị cao nhân! Nhưng đã có bản lĩnh như vậy, sao còn phải đi thuyền qua sông? Ta nghe nói người tu hành các vị chẳng phải cưỡi kiếm hay cưỡi gió mà đi sao…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!