•Editor: Lan•
…Thảo nào Hoắc huynh hôm nay không giống mọi khi, thì ra là đang nằm mơ! Nó nghĩ vậy.
Chư Tinh Tử nhắm mắt lại lần nữa.
Hoắc Huyền sớm đã thấy nó tỉnh, vừa ôm nó vừa nói câu ấy, chỉ chờ nó trả lời.
Hoàn toàn không thấy lời đó có gì là "động trời động đất".
Lúc ở suối nước nóng, hắn bị phản ứng của chính mình dọa đến toát mồ hôi lạnh. Khi ấy, nếu kịp thời rời đi, có lẽ vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản. Nhưng sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Hoắc Huyền cảm thấy giữ vẻ ngoài bình thản chẳng có ý nghĩa gì. Và sau đó, tất cả bắt đầu mất kiểm soát…
Thừa lúc người ta ngủ liền hôn lên khóe môi, hành vi vô sỉ như vậy lại bị bắt quả tang, hắn cũng không thấy xấu hổ, ngược lại càng lấn tới.
Hoắc Huyền im lặng chờ một lúc, không tin trong tình huống này Chư Tinh Tử còn ngủ được, liền tức giận bóp mũi nó.
Chưa bóp được bao lâu, người kia không lên tiếng, nhưng môi dưới lại khẽ hé mở, thở đều đều.
Hoắc Huyền: "Giả vờ ngủ?"
Người nhắm mắt vội vàng lắc đầu.
"…"
Hoắc Huyền tức mà buồn cười: "Nếu ngươi thật sự ngủ rồi, vậy ta làm gì ngươi, chẳng phải ngươi cũng không biết sao?"
Chư Tinh Tử toát mồ hôi trên mũi, có vẻ bị nóng, liền duỗi chân trắng nõn ra, đẩy đẩy hắn ra ngoài.
Trong phòng lặng như tờ.
Dưới ánh nến, nam nhân cụp mắt, đôi chân kia vốn đã trắng, sau khi ngâm suối nóng lại càng trơn mịn mềm mại như ngọc ngà, mang theo chút sức, từ trong chăn thò ra, từng chút từng chút đẩy vào đùi hắn, như thể muốn âm thầm dùng sức "dời núi lấp biển" đẩy hắn ra khỏi giường.
Cổ họng Hoắc Huyền giật giật, bỗng nhiên cúi người túm lấy chân nó, không để nó phản ứng, hắn liền vô lại đè lên người nó, hung hăng cắn một cái lên má nó.
Chư Tinh Tử giật bắn mở to mắt, nhìn thấy "huynh đệ tốt" trước mặt không chỉ c*n m* nó, mà còn định hôn lên miệng nó, nó lập tức vùng vẫy tay chân đẩy ra. Nhưng làm thế nào cũng đẩy không nổi, Hoắc Huyền như phát điên, không nói không rằng ôm chặt lấy nó, hôn loạn đến mức thô bạo như muốn cắn nuốt cả người nó.
Hơi thở nóng rực như thiêu đốt.
Chư Tinh Tử chỉ cảm thấy nguy rồi, cái dáng cắn người này, rõ ràng là…
"Có ai không, Hoắc huynh bị trúng tà rồi! Huynh ấy muốn ăn thịt người! Cứu mạng—"
Nam nhân lập tức dừng lại.
Chư Tinh Tử run run nói: "Hoắc huynh, đừng ngủ nữa… huynh không bình thường rồi… ta sợ…"
Đôi mắt Hoắc Huyền đỏ rực vì kìm nén, ban đầu bị câu "ăn thịt người" làm tức điên, nhưng đột nhiên nghe nó nói sợ với giọng uất ức, tim hắn đau như bị châm kim.
Hắn buông tay, ngồi dậy một nửa, quay đầu hít sâu một hơi.
Chư Tinh Tử đã sớm rút chân vào chăn, chỉ còn cái đầu nhỏ xinh lộ ra ngoài, ánh mắt ngơ ngác đầy lo lắng, giống như một tiểu tức phụ¹ sắp bị bắt nạt.
Tiểu tức phụ: cô vợ nhỏ.
Hoắc Huyền quay đầu nhìn, tà niệm vừa mới đè xuống lại bốc lên, hắn nắm chặt tay, cúi người nhẹ nhàng vuốt má nó: "Cắn đau à?"
Chư Tinh Tử lắc đầu, thật ra không đau, chỉ là… cảnh tượng lúc đó quá sốc.
"…Vậy sao ngươi bảo ta ăn thịt người? Ta ăn thịt ngươi chỗ nào?" Hoắc Huyền giọng khổ sở, cả đời lần đầu tiên hôn người, lại bị nhận xét như vậy, quả thực khó quên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!