Chương 23: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Vừa nhìn thì thấy người vẫn bình an vô sự, vừa lau nước mắt vừa không quên chống lại cánh cửa bị lệch nghiêng.

Hoắc Huyền thân pháp như sấm, chặn lại quái vật đang định nhân cơ hội xông xuống, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Chư Tinh Tử buồn nhanh mà quên cũng nhanh, nhất là khi thấy Hoắc Huyền không bị thương như tưởng tượng, lập tức lớn tiếng hét lên: "Hoắc huynh, nơi này có lẽ là một ảo cảnh!"

Hoắc Huyền khựng lại. Những ảo cảnh thông thường đều có cơ chế ngăn cản người ngoài, nếu là người tu chân không cẩn thận bước vào, lập tức sẽ phát hiện ra khác lạ.

Nhưng từ lúc bọn họ vào đây đến giờ, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự chống đỡ nào từ ảo cảnh.

Trong lúc Hoắc Huyền nhíu mày suy nghĩ, quái vật có con mắt máu kia thở dài bất đắc dĩ: "Thế mới đúng chứ, nếu ngươi có thể phát hiện đây là ảo cảnh, chứng tỏ đứa nhỏ đó không phải là tiểu chủ nhân của ta! Ảo cảnh do thuộc hạ của Ma quân tạo ra vốn không cản trở chủ nhân, tiểu chủ nhân mang huyết mạch Ma quân, đương nhiên vào được dễ dàng. Ngươi đi cùng tiểu chủ nhân, mới bị ảo cảnh tiếp nhận… Hay là vậy đi, thấy ngươi che chở tiểu chủ nhân như vậy, chúng ta khỏi đánh giết nhau nữa.

Dù sao trông ngươi cũng không phải người tốt lành gì, chi bằng theo ta về dưới trướng Ma quân, cùng nhau phục hưng huyết mạch Ma tộc đi!"

"Đừng có mơ mộng!" Mắt Hoắc Huyền lạnh như sương, một kiếm đâm thẳng về phía trước!

Dưới đất, Chư Tinh Tử đã chạy về tới sân viện phía dưới, chạy đến khô cả miệng, ngẩng đầu thấy trên kia vẫn còn đang đánh nhau, liền vội rót chén trà, uống một hơi, cảm thấy cổ họng có sức rồi, lập tức cầm cuộn tranh lên, hô lớn như cái trống: "Hoắc huynh! Hoắc huynh!!!"

Hoắc Huyền lập tức nhìn về phía nó.

Chư Tinh Tử tiếp tục hét: "Nghe ta nói! Con quái vật đó tên là Huyết Đồng, ban đầu ký sinh trong tranh, giờ đang trú trong cơ thể Quảng Cảnh Minh. Hắn có năng lực vẽ người, vẽ ai thì linh hồn người chết sẽ trú vào đó. Người do Huyết Đồng vẽ khác với người thường ở con mắt! Ta… ta nghi ngờ thân xác thật sự của Quảng Cảnh Minh vẫn đang ở ngôi làng thực ngoài hiện thực, người trước mặt huynh cũng chỉ là một bức tranh!

Mau thiêu hắn đi!"

Huyết Đồng vừa nghe xong liền gào lên hoảng loạn, quay người tính bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn. Trong lòng bàn tay Hoắc Huyền lập tức bốc lên ngọn lửa, khi lao đến Huyết Đồng, lửa bùng nổ như pháo hoa, trận pháp lửa xanh u u nhanh chóng bao phủ toàn bộ ngôi làng.

Chư Tinh Tử được pháp trận của Hoắc Huyền bảo vệ, ngọn lửa tứ phía đều tránh né nó. 

Thân thể của Quảng Cảnh Minh cũng bị bốc cháy, bắt đầu co rút nhanh chóng, giống như tờ giấy bị lửa l**m, chớp mắt đã hóa thành tro, chỉ còn lại tiếng thét thảm thiết.

Trong ánh lửa, thế giới trong mắt dần biến thành mực nước, rồi lại như bình minh ló rạng, màu sắc trở nên rõ ràng…

Chư Tinh Tử thở phào một hơi— ảo cảnh đang tan biến.

Ánh nắng ngoài hiện thực chói chang hơn, nó theo bản năng đưa tay che mắt, nhìn ngôi làng đầm đìa máu trước mặt, rồi lại nhìn thân xác Quảng Cảnh Minh thật sự từ trong nhà lao ra tìm cách dập lửa, khẽ nói: "… Quả nhiên là vậy."

Huyết Đồng không chịu nổi lửa thiêu, đau đớn gào lên, bay ra khỏi cơ thể Quảng Cảnh Minh.

Hoắc Huyền đã chờ sẵn, vung tay ra lệnh cho kiếm theo ý niệm, lưỡi kiếm lao theo như sét giật đuổi giết Huyết Đồng.

Không còn vật chủ, sức chống đỡ của Huyết Đồng suy yếu rõ rệt, gã bị Hoắc Huyền chém cho càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tuyệt vọng quay đầu, lao về phía Chư Tinh Tử: "Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân của ta! Ta là pháp khí vô địch của ngươi! Mau cho ta nhập vào cơ thể ngươi đi, mau!"

Chư Tinh Tử giơ chân, giẫm lên gã một cái.

Giẫm mạnh giẫm kỹ, rồi mới nhấc chân lên.

Hoắc Huyền thấy nó giẫm đã đời, bèn điều khiển pháp trận cho cú kết liễu cuối cùng.

Sau một tiếng nổ vang trời, mặt đất chẳng còn bóng dáng Huyết Đồng.

Huyết Đồng không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, mà là một loại pháp khí biến hóa thành hình, muốn diệt tận gốc vốn không dễ dàng. Dù là người của Thần giới, e cũng phải dùng đủ loại pháp khí, linh thạch, mất vài năm mới có thể luyện hóa hoàn toàn.

Chư Tinh Tử chạy tới kiểm tra, vẫn chưa yên tâm, dậm chân bốn phía mấy cái: "Hắn chết thật chưa?"

Hoắc Huyền nói: "Dù chưa chết, cũng không thể gây sóng gió gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!