•Editor: Lan•
Gã dùng sức gạt bùn đất trên mắt, nhìn Chư Tinh Tử với ánh mắt thất vọng, rồi nổi giận xông thẳng về phía Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền bảo Chư Tinh Tử lui ra xa, lập tức tung người lên, dùng kiếm khí ngăn cách giữa hai bên, dẫn dụ quái vật lên mái hiên, khiến gã khó lòng vượt qua để xuống dưới.
Quyền phong của Hoắc Huyền nhanh như chớp, chẳng mấy chốc, khuôn mặt mất hết ngũ quan của quái vật bị đánh đến méo mó, con mắt đỏ như máu chớp động rồi bất ngờ phun ra một làn khói trắng đen đan xen, lao thẳng tới trước người Hoắc Huyền—
Nam nhân bế hô hấp, môi mấp máy niệm chú, trường kiếm theo pháp quyết xé rách không trung, hóa thành vô số kiếm ảnh chém tới.
Thân thể quái vật bị đâm thủng, đầu bị chém rơi, tứ chi đầm đìa máu, nhưng lại hồi phục nhanh chóng như chưa hề hấn gì, tựa như bất kỳ đòn tấn công nào cũng không thể gây tổn thương thực chất cho nó.
Con quái vật này vốn là pháp khí của Ma quân, pháp khí không biết mệt, đương nhiên không sợ bị tấn công.
Hoắc Huyền nhanh chóng nhận ra điều này, ánh mắt lạnh như băng quét qua, giơ kiếm định đâm thẳng vào con mắt kia!
Thấy vậy, quái vật lập tức biến lại khuôn mặt của Quảng Cảnh Minh, miệng kêu cứu, con mắt thứ ba lại bắt đầu di chuyển trên người gã.
Hoắc Huyền cứ nhằm theo mắt mà đâm, dần dần phát cáu, định xé nát kẻ trước mặt—
"Không được đâu, Hoắc huynh!" Lúc này, Chư Tinh Tử đang chạy qua chạy lại bên dưới hét lớn: "Hắn đã có thể rút linh hồn Quảng Cảnh Minh ra, thì cũng có thể khi huynh giết hắn sẽ lập tức thoát thân, đến lúc mất đi ký chủ thì càng khó tìm ra!"
Hoắc Huyền cũng từng nghĩ tới điểm này, chỉ là trong mắt hắn, sống chết của Quảng Cảnh Minh chẳng đáng bận tâm.
Một kẻ có thể chung sống cùng quái vật trong một thân thể, tuyệt không đơn giản là bị nhập xác, hẳn là đã giao dịch với quái vật.
Đang nghĩ vậy thì thấy Chư Tinh Tử vừa nhảy nhót vừa hét: "Huynh đệ tốt, huynh ráng lên! Ta đi lục phòng hắn một chút, biết đâu tìm được sơ hở! Đừng gấp, ta với huynh trong ngoài phối hợp!"
"Ha ha ha… Đây gọi là công khai mưu đồ trước mặt kẻ địch à?" Quái vật cười khiến khuôn mặt co rút, "Nếu không có khí tức của Ma châu, ta thật chẳng tin đây lại là con trai của chủ nhân!"
Lời chưa dứt, một luồng kiếm quang bổ xuống đầu nó.
"Ồn ào!"
…
Bên trên đánh nhau vang trời, bên dưới Chư Tinh Tử đã chạy về lại trong phòng, vừa bước vào liền thấy tường đầy tranh vẽ, những người trong tranh sống động như thật, tựa như đang nhìn nó từ trên tường.
Chư Tinh Tử gắng nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, tiến lại gần từng bức quan sát tỉ mỉ.
Như Hoắc Huyền đã nói, những người trong tranh đều là dân làng, phần lớn mặt mũi không quen, nhưng nó đều có ấn tượng, đặc biệt là bức vẽ Vũ Bệnh.
Rốt cuộc tranh này có tác dụng gì?
Chư Tinh Tử nhanh chóng phân tích. Quái vật từng lấy một bức tranh trắng ra, sau khi Yến Nhi biến mất, tranh đó lại hiện lên chân dung ả.
Nếu tranh là người, thì người là tranh. Nhưng nếu cả làng đều là người trong tranh, sao lại có thể sinh hoạt như bình thường?
Dù bọn họ không ra ngoài, cũng sẽ có người khác đến chứ…
Đột nhiên, mắt Chư Tinh Tử sáng lên, nó ôm lấy tranh Vũ Bệnh chạy ra ngoài, suýt ngã vì vấp phải một cuộn tranh trên ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn mới thấy đó chính là bức tranh vẽ Yến Nhi mà quái vật từng dùng. Khi đánh nhau với Hoắc Huyền, gã đã không kịp mang theo.
Nó lập tức nhặt tranh rồi chạy tiếp, miệng còn không quên hét lên với bên trên: "Hoắc huynh, cố thêm chút nữa, nhất định đừng để hắn xuống! Ta không phải bỏ huynh chạy đâu, tin ta đi!"
Hoắc Huyền: "…"
Chư Tinh Tử chạy một mạch đến nhà Vũ Bệnh, gõ cửa rầm rầm, mãi mới có tiếng trả lời: "Ai đấy?"
Bên ngoài đánh nhau ầm ầm vậy mà người trong nhà lại như không nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!