•Editor: Lan•
Chư Tinh Tử thấy gã vẫn còn ngoan cố gây chuyện, liền lắc đầu thở dài với tay chắp sau lưng: Ngươi đã mất lòng dân rồi, còn vùng vẫy gì nữa chứ.
Dân làng lúc này cũng bắt đầu nhận ra Quảng Cảnh Minh có điều bất thường, nhưng cũng không dám tùy tiện bênh vực người ngoài, chỉ có thể đứng một bên xem kịch.
Vũ Bệnh bối rối: "Sao lại thế này? Rõ ràng đang yên đang lành, sao lại nhảy ra yêu ma tà vật gì đó? Chắc là hiểu lầm gì thôi?"
Quảng Cảnh Minh vừa định mở miệng, thì con mắt thứ ba trên trán đột ngột chớp lên.
Chư Tinh Tử trông rất rõ ràng. Linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sắc mặt Quảng Cảnh Minh thay đổi ngay sau đó.
Chư Tinh Tử tưởng gã muốn giở trò, lập tức lùi lại vài bước cảnh giác. Thế nhưng Quảng Cảnh Minh lại nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, một lúc lâu không phát ra tiếng nào.
Không phải định ăn vạ đấy chứ?
Chư Tinh Tử vội vàng kêu lên: "Ngươi không chảy máu gì cả, chắc không bị thương nặng đâu! Đừng giả vờ nữa, bọn ta không dễ bị lừa đâu!"
Hoắc Huyền cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức dùng một pháp trận vô hình bao phủ lấy Chư Tinh Tử.
Sau một hồi yên tĩnh, Quảng Cảnh Minh từ từ hồi thần, chống tay từ dưới đất bò dậy.
Khi gã ngẩng đầu nhìn về phía hai người, Chư Tinh Tử rõ ràng cảm thấy người trước mặt không còn là gã lúc trước.
Có cảm giác bị kiềm chế, khó nắm bắt.
Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng lại khác hoàn toàn với người lúc nãy.
Sau đó, Quảng Cảnh Minh nhíu mày ôm trán, tỏ ra đau đầu, rồi ngó quanh nói: "Ta… lại say rượu nữa rồi à? Cái này cũng quá… thật xin lỗi mọi người, tối qua uống hơi nhiều… chắc lại làm phiền mọi người rồi."
???
Diễn trò gì đây?
Nam nhân vừa hung hăng ban nãy lại bắt đầu cúi đầu xin lỗi, "Lỗi là ở ta, ta lại gây chuyện rồi, thật xin lỗi mọi người!"
Rồi quay sang Chư Tinh Tử: "Đạo trưởng à, tối qua ta vẽ tranh suốt đêm, xong rồi không kiềm được nên uống ít rượu… tửu lượng lại kém, khiến mạo phạm các vị! Nếu không chê, xin mời về tệ xá ngồi chơi, ta sẽ chuẩn bị chút rượu và thức ăn để tạ lỗi."
Có ai say rượu kiểu này không? Rõ ràng là bị chiếm xác rồi còn gì!
Chư Tinh Tử rất nghi ngờ, nhưng dân làng xung quanh lại chẳng lấy làm lạ.
Vũ Bệnh cũng nói: "Bảo sao… Quảng tiên sinh bình thường cái gì cũng tốt, chỉ có điều say rượu là như biến thành người khác, hoàn toàn khác với lúc tỉnh. Ta đã nói rồi, làng mình sao lại có yêu ma quỷ quái? Đạo trưởng, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi."
Chư Tinh Tử nhíu mày nhìn Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền cười khẩy: "Hiểu lầm? Tại sao trước đó không ai cho rằng hắn say rượu? Vừa có người nói hắn là yêu quái thì ai nấy lại thay nhau bào chữa?"
Vũ Bệnh định cãi, nhưng Quảng Cảnh Minh đã bước lên, cúi người hành lễ với Chư Tinh Tử: "Đạo trưởng nếu cho rằng ta là yêu quái, thì xin cứ hàng phục!" Rồi còn bước đến gần, phá vỡ lời nói "yêu quái không thể lại gần đạo trưởng" ban nãy.
Hoắc Huyền lập tức muốn ra tay, nhưng Chư Tinh Tử ngăn lại, quay sang nói với Quảng Cảnh Minh: "Nếu vậy thì chúng ta về nhà ngươi nói chuyện rõ ràng cũng được. Trong làng quả thực có yêu khí, nhưng yêu quái chưa chắc ở giữa người, có khi đang trốn trong hang nào đó cũng nên?"
Dân làng thấy vậy thì không phản đối, nếu bắt được yêu quái thật thì càng tốt.
Trước khi đi, Chư Tinh Tử còn nói với Vũ Bệnh: "Giờ các người nên kiểm tra thử xem trong làng có ai mất tích không."
Vũ Bệnh nghe vậy thì tái mặt: "Được, ta lập tức gọi người kiểm tra! Nếu thật có yêu quái thì nguy to rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!