•Editor: Lan•
Chư Tinh Tử ngủ một giấc rất ngon, lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, bên giường chẳng biết từ khi nào đã không còn ai… Ban đầu nó còn tưởng mình ngủ quên, giật mình bật dậy, nhưng vừa nhìn ra ngoài thì vẫn là một mảnh đen thui.
Hoắc Huyền chẳng biết đã dậy từ bao giờ, đang đứng bên giường, lặng lẽ nhìn nó.
"…Trời vẫn chưa sáng à?" Chư Tinh Tử kinh ngạc.
"Ừm, còn sớm lắm."
Hoắc Huyền tất nhiên không nói thật với nó: hắn đã dùng pháp quyết che khuất mặt trời phía trên ngôi làng, khiến ban ngày vẫn duy trì trạng thái ban đêm.
Việc này có liên quan đến tư tâm của hắn.
Đêm qua trôi qua quá nhanh, tà vật vẫn chưa lộ diện. Hoắc Huyền vốn không có nhiều kiên nhẫn với tà vật, nếu nó không ra, vậy thì khiến trời có dị tượng, ép nó phải ra mặt.
Chư Tinh Tử thấy mình có thể tỉnh dậy trước khi trời sáng thì vô cùng hài lòng.
"Ta đã nói rồi mà, nằm ngủ hay ngồi ngủ cũng như nhau, huynh xem, ta tuy là nằm ngủ, nhưng luôn giữ cảnh giác, đâu có ngủ như chết, vừa có động tĩnh là tỉnh ngay! Hầy, cũng không biết đã ngủ bao lâu." Nó vén chăn bước xuống giường, "Nhưng cho dù trời chưa sáng, nghĩ đến tà vật còn ngoài kia, ta cũng không thể ngủ tiếp được, vẫn nên quan sát thêm bên ngoài một chút."
Nói rồi lại bò ra bên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra ngoài.
Hoắc Huyền: "…"
Nhưng ngoài bầu trời đen kịt, vẫn chẳng thấy gì.
Chư Tinh Tử lắc đầu bất lực: "Thôi bỏ đi, chờ trời sáng rồi đến nhà gã họa sư kia xem thử, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối."
Hoắc Huyền thấy nó nghiêm túc muốn bắt yêu, liền lạnh lùng nói: "Tà vật này rất cẩn thận, sẽ không hành động bừa bãi. Nếu gã họa sư Quảng Cảnh Minh kia có liên quan đến tà vật, thì dù chúng ta có xông vào, bọn chúng chắc chắn cũng đã chuẩn bị sẵn. Chi bằng bây giờ chủ động ra tay."
"Việc này… có phải hơi hấp tấp không? Hơn nữa hai nam tử nửa đêm ra ngoài, dễ bị phát hiện lắm chứ?"
Hoắc Huyền đầy tự tin: "Biến thành hình dạng khác là được."
"Biến thế nào? Đừng có làm bậy nha."
Hoắc Huyền mím môi, lấy ra hai lá bùa: "Bùa này có thể giúp biến đổi hình dạng hoàn toàn trong một canh giờ, kích cỡ tùy ý. Ngươi thấy thân người lớn quá thì biến thành sinh vật nhỏ cũng được. Ngươi muốn biến thành gì?"
"Huynh còn có báu vật như vậy sao? Sao không nói sớm!" Chư Tinh Tử vui mừng cầm lấy lá bùa xem kỹ, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, "Đương nhiên là càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là nhỏ đến mức khó phát hiện, như muỗi hay ruồi chẳng hạn!"
Muỗi? Ruồi?
Hoắc Huyền vừa nghe đã cau mày, quyết định không nhận đề nghị này. Hắn dán bùa lên trán Chư Tinh Tử, lẩm nhẩm một câu chú ngắn.
Trong chớp mắt, Chư Tinh Tử cảm thấy người nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn xuống, thì đã thấy mình… bay lên! Gập người cúi nhìn kỹ, quả nhiên thân thể đã thay đổi.
Nhưng không phải là muỗi hay ruồi như nó tưởng, mà là một con ong mật nhỏ xíu.
Ong mật tròn tròn vỗ cánh bay vòng quanh, tò mò và hài lòng với cơ thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng của mình. Không bao lâu, Chư Tinh Tử phấn khích vỗ tay: "Hoắc huynh, vẫn là huynh lợi hại! Giờ ta nhỏ xíu rồi! Hoàn toàn có thể làm trinh sát ong mật luôn!"
Hoắc Huyền sững sờ nhìn nó, dù đã biến thành ong mật đầy lông tơ, nhưng thân thể Chư Tinh Tử vẫn hơi ửng hồng, trán có nốt chu sa đỏ, đến cả mặt mũi cũng vẫn là khuôn mặt một heo con hồng nhỏ xinh, chiếc mũi heo hồng cực kỳ nổi bật.
Chư Tinh Tử hoàn toàn không biết mình giống như một heo con nhỏ mặc đồ ong mật, còn đang hí hửng kiểm tra tay chân.
Hoắc Huyền thật sự chẳng biết nói gì nữa.
Lá bùa có thể biến hình trong một canh giờ, nhưng nếu bản thân người đó tin tưởng mãnh liệt vào "thân thể gốc" của mình, thì tác dụng của bùa cũng sẽ bị hạn chế. Ví dụ như hiện tại, Chư Tinh Tử vẫn giữ lại những đặc điểm mà nó cho là bản thể— chính là heo con nhỏ kia.
"…Ngươi thích làm heo con đến vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!