Chương 2: (Vô Đề)

Nắm linh thảo bay lượn trong không trung đột ngột biến mất. Nó chớp mắt mấy cái, bắt đầu đánh giá nơi xa lạ này.

Xung quanh là những cái tủ đủ hình dạng kỳ lạ, trong đó bày biện vô số bình sứ tinh xảo, hiển nhiên bên trong đều là các loại đan dược.

Vì không với tới tầng cao, heo con chỉ mở mấy bình ở tầng thấp, hé mắt thò đầu vào nhìn, toàn là các loại đan dược nhiều màu sắc rất đẹp mắt.

Chư Tinh Tử sinh ra trong đạo quán, cũng từng thấy người tu chân luyện đan, biết những thứ này đều là bảo vật.

Các bình đều rất đẹp, có vẻ là đan dược quý giá. Heo con luyến tiếc đậy lại từng bình một.

Rất nhanh, nó tìm thấy một viên đan dược đơn giản nhất trong góc động phủ tối tăm.

Viên đan đó không có bình chứa, chỉ được vây quanh bởi một làn khó đen quỷ dị, lơ lửng trong không khí.

Nó tiến lại gần, ngửi ngửi, mũi ướt nhẹp chạm vào viên thuốc, vừa chau mày thì viên đan đã trượt thẳng vào miệng…

Nó không thấy rằng viên đan trong miệng mình vừa lóe lên một tia sáng.

Đan tan ngay khi vào miệng, không màu không vị, nó kinh ngạc lè lưỡi— đúng là biến mất thật.

Bụng đột nhiên no căng, không còn muốn ăn thêm gì nữa.

Heo con tiếp tục dạo quanh, còn rất chu đáo giúp chủ nhân động phủ dựng lại bình thuốc bị đổ, mang linh chi ôm ra ngoài phơi nắng.

Làm xong mọi việc, mệt đến mức thở phì phò, nó leo lên giường đá nằm nghỉ một lát, rồi mơ màng ngủ thiếp đi — còn mơ một giấc mộng.

Trong mơ, nó quay về thành Cửu U, mọi người biết nó tạm thời không chết nữa đều rất vui mừng. Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nhấc nó lên: "Ta sẽ không để ngươi chết đâu."

Nó nhìn gương mặt ấy, lòng chợt chua xót: Do ta không có chí, ngày thường không chịu đọc sách, đến lúc cận kề cái chết mới thấy hối hận.

Tỉnh mộng, heo con mở mắt ngái ngủ nhìn quanh động phủ xa lạ. Ngây người một lúc, rồi nhớ lại mình đã đến đây thế nào. Lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, mắt đen nhánh bất giác ươn ướt.

Nó thở dài nhảy xuống giường, lắc người rồi định rời đi. Đến cửa động, nó lại ngẫm nghĩ, rồi quay đầu, từng bước chậm rãi đến trước giá sách đầy cổ tịch.

…Nhiều sách thế này, hay là học thêm một chút vậy.

Sát khí bùng lên trên mặt Hoắc Huyền.

Động phủ trước mắt, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức lạ, là sinh vật sống.

Hộ pháp đi theo sau là Thiết Vô Vi cũng phát hiện có kẻ xâm nhập, nhất là khi thấy linh chi quý báu mà ma tu dâng lên bị ném ra ngoài phơi nắng đến héo queo, y sợ đến mức không dám thở mạnh, lập tức nói: "Là… là kẻ nào gan to bằng trời! Dám xâm phạm động phủ! Chủ thượng bớt giận! Để thuộc hạ đi xử lý ngay!"

Nam nhân giơ tay ra hiệu y im lặng.

Thiết Vô Vi câm nín, âm thầm mặc niệm cho kẻ to gan kia: Nếu là y ra tay thì còn có thể cho chết nhanh, chứ nếu để chủ thượng đích thân động thủ, kết cục chắc chắn thảm không kể xiết.

Bên trong động phủ.

Heo con trắng mịn đang nằm trên giường đá, nhai mấy mảnh vụn của đan dược tìm được, đồng thời dùng móng lật qua một trang của quyển (Thiên Cang Địa Sát Quyết) , lắc lắc đầu tập trung đọc.

Giọng nó đọc trong trẻo vang vọng, là giọng thiếu niên đặc trưng, nghe khá êm tai.

Heo con hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Cùng lúc đó.

"!" Thiết Vô Vi vừa bước vào động phủ liền trợn mắt kinh hoàng, suýt thì tự chặt tai mình cho xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!