•Editor: Lan•
Vừa đi, nữ nhân kia vừa nói: "Hai vị đến thật đúng lúc, y thuật của Vũ đại phu giờ tiến bộ lắm rồi. Dạo trước có một người dân trượt chân trên núi, bụng bị toác ra, người nhà đều chuẩn bị hậu sự rồi, vậy mà chỉ một đêm là được Vũ đại phu cứu sống, lợi hại không?"
…Nhưng các người mọc ba mắt cả rồi, rõ ràng vẫn là cái này càng kỳ dị hơn. Chư Tinh Tử liếc mắt nhìn nữ nhân kia đầy nghi ngờ. Nơi này quái lạ như vậy, giờ nó đâu còn dám để Hoắc Huyền tìm đại phu nữa, lỡ đâu khám xong lại mọc thêm một con mắt thì sao…
Nghĩ đến đây liền rùng mình, nó không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, người trong làng các tỷ… từ nhỏ đều như vậy sao?"
Nữ nhân khựng lại, vẻ mặt mơ hồ: "Từ nhỏ là thế nào? Bọn ta thì làm sao?"
Chư Tinh Tử uyển chuyển chỉ vào giữa chân mày mình.
Nữ nhân ngẩn người, sau đó bật cười ha hả: "Đứa nhỏ này thật thú vị, tự mình có nốt ruồi chu sa, liền nghĩ ai cũng phải có như mình sao?" Cô ta cũng sờ lên giữa trán mình, "Ta chỗ này không có gì đâu, chắc là bị bùn bắn dính lúc nãy, ngươi nhìn nhầm rồi."
Chư Tinh Tử ngơ ngác liếc mắt nhìn Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền trầm giọng, chỉ để hai người nghe được: "Cứ đi theo xem sao."
Không lâu sau, nữ nhân dẫn bọn họ đến trước một căn nhà nhỏ, gõ cửa: "Vũ đại phu, có bệnh nhân đến!"
Bên trong vang lên tiếng bước chân, cửa nhanh chóng mở ra.
Thấy rõ mặt vị đại phu kia, Chư Tinh Tử cũng chẳng còn kinh ngạc gì nữa.
Nó thậm chí còn nghĩ nên đặt tên cho ngôi làng này là "Làng Ba Mắt"!
Đã ai cũng mọc ba mắt, thì tìm ai hỏi cũng vậy thôi.
Nữ nhân dẫn đến rồi rời đi.
Vũ đại phu thấy một người ăn mặc như đạo sĩ, người còn lại thì cụt tay, sát khí dày đặc, liền hỏi: "Hai vị bị bệnh gì?"
Chưa kịp để Chư Tinh Tử mở miệng, Hoắc Huyền đã lạnh lùng nói: "Tay ta bị chặt mất một cái, ngươi chữa được không?"
Người thường thì đã sợ mà đuổi đi, vậy mà Vũ đại phu lại lộ vẻ hứng thú, quan sát vết thương của Hoắc Huyền: "Vết thương đã đóng vảy, chắc cũng lâu rồi. Dù có đem đến thần y, e là cũng khó mà nối lại được." Nói rồi y lại đắc ý đổi giọng, "Nhưng đối với ta thì, chẳng khó gì."
Chư Tinh Tử lắc đầu ngán ngẩm: dù ngài có ba mắt thì cũng đừng khoác lác quá vậy!
Nó vừa định hỏi phương pháp trị liệu, thì Hoắc Huyền đã sải bước lên bóp cổ Vũ đại phu: "Mắt các ngươi là chuyện gì?"
Đối phương đờ người, rồi hoảng loạn vùng vẫy, nhưng làm sao chống lại nổi lực đạo của Hoắc Huyền. Y muốn kêu lên nhưng lại bị siết cổ đến chỉ phát ra tiếng r*n r* cầu xin.
Chư Tinh Tử cũng không ngờ Hoắc Huyền ra tay mạnh đến vậy, vội nói: "Huynh mau thả tay ra, sao lại làm thế với đại phu? Ta còn chưa hỏi…"
Hoắc Huyền lập tức buông tay, lạnh giọng: "Không được hét."
Vũ đại phu đã nếm mùi lợi hại, chỉ đành gật đầu răm rắp. Vừa được buông ra liền quỳ sụp xuống đất cầu xin: "Ta… ta thật không hiểu ngươi đang nói gì? Nếu là vì tiền, ta có thể đưa hết!"
Thái độ y không giống giả vờ. Chư Tinh Tử đỡ y dậy, nhớ lại phản ứng của người phụ nữ khi nãy, liền hỏi thẳng: "Trong mắt ngài, mọi người trong làng đều không có con mắt thứ ba sao?"
Vũ đại phu đang thầm mắng hai kẻ này một đen một đỏ đóng vai giang hồ cướp của, chợt ngẩn ra: "Mắt thứ ba cái gì? Người làm sao có thể mọc ba mắt được? Ta làm nghề y bao năm cũng chưa từng thấy ai như vậy!"
Hoắc Huyền nói: "Mang gương nhà ngươi ra đây."
Lần đầu tiên thấy cướp mà đòi lấy gương! Vũ đại phu cố nhịn cơn tức, vội vã chạy vào lấy ra một chiếc gương đồng, cung kính đưa cho Hoắc Huyền: "Mời!"
Ngay lập tức, Hoắc Huyền giơ gương lên soi vào mặt y, hình ảnh trong gương giống hệt ngoài đời.
Chư Tinh Tử chỉ vào con mắt thứ ba trên trán y: "Ngài không thấy cái này sao? Chẳng lẽ ở đó ngoài da thì chẳng còn gì nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!