Chương 17: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Y đã sống quá lâu, thực sự rất cô đơn. Ban đầu định nuôi heo con để giải buồn, nhưng chẳng được mấy hôm, heo con lại tự mình lén chạy ra ngoài. Y tưởng nó bỏ trốn, buồn bã mãi, ai ngờ vừa tối đến lại nghe thấy heo con dắt theo yêu quái khác quay về…

Yêu quái đó vốn định lợi dụng heo con để tiêu diệt cả cái ổ, ai ngờ đến nơi thì chủ nhà lại là Bách Lý Thừa Phong! Một yêu vạn năm muốn ăn một tiểu yêu, dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ yêu quái kia lại bị một con heo con "giăng bẫy"! Nó lập tức quỳ gối trước cửu vĩ hồ không ngừng cầu xin tha mạng…

Bách Lý Thừa Phong không giết nó, còn lệnh cho nó ở lại bầu bạn với heo con.

Về sau, heo con càng ngày càng dẫn thêm nhiều yêu quái về.

Bách Lý Thừa Phong vốn sống ẩn dật một mình, nhưng heo con lại thích náo nhiệt, lại còn rất có duyên với yêu quái, y đành chiều theo nó.

Thời gian trôi qua, yêu động không thể chứa nổi nhiều yêu quái như vậy, heo con bèn đề nghị tìm chỗ khác thành lập một bộ lạc, tiện cho qua lại thăm viếng sau này.

Bách Lý Thừa Phong cũng cảm thấy nhân gian không an toàn, cho dù ở sâu trong núi rừng vẫn có thợ săn và dã thú, mà y thì dù không mù cũng không thể suốt ngày canh chừng heo con.

Y quyết định xây dựng một tòa thành để bảo vệ heo con.

Với yêu lực của một hồ ly vạn năm, việc tạo dựng một tòa yêu thành mà phàm nhân không thể xâm nhập vốn không khó.

Thành xây xong, y để heo con đặt tên.

Heo con băn khoăn, ngó trái ngó phải, cuối cùng đếm số người, phát hiện gồm cả mình thì đúng chín người, liền đập móng xuống đất vẽ một chữ "Cửu".

Thế là "thành Cửu U" ra đời.

Nghe xong, khóe miệng Thiết Vô Vi giật liên tục.

Gã thật không ngờ, cái thành Cửu U vang danh thần bí bên ngoài, lại có nguồn gốc thế này.

Lại nhìn sang Hoắc Huyền, sắc mặt hắn xanh mét, mây đen cuồn cuộn trong mắt, trừng mắt nhìn Chư Tinh Tử, nghiến răng nói: "Lão hồ ly kia dùng bẫy bắt ngươi, giam lỏng ngươi, ngươi trốn ra rồi chủ động đến động phủ ta, hắn còn dám đến đòi người? Đúng là đáng chết!"

Chư Tinh Tử sững người, không hiểu sao tự dưng hắn lại nổi nóng, đòi giết đòi chém.

Thiết Vô Vi thấy chủ thượng đã tức đến mất lý trí, không phân trắng đen nữa, bèn vội lái sang chuyện khác: "À phải rồi… Heo đệ, ta nhớ lúc đệ còn ở động phủ chủ thượng, bên ngoài đã đồn là U hoàng hạ lệnh tìm đệ… Không phải là lão hồ ly nhân lúc đệ không có ở đó mà lên làm vương rồi chứ? Ta thấy đám người kia đều nghe hắn sai khiến, đúng là đại bất kính!"

Chư Tinh Tử chỉ cười khì khì, lắc đầu: Thừa Phong từ đầu tới giờ vẫn chỉ rèm che nghe chính sự, dù sao nó chỉ là heo trấn trạch, ngày nào cũng ăn ngủ chơi đùa, chẳng có sức làm việc gì.

Còn chưa kịp nói hết, ngoài kia đã nghe tiếng Hoàng khuyển hừ lạnh: "Ngươi đừng nói bậy! Sứ giả chỉ phái một thuộc hạ giả làm heo con thay thế U hoàng tạm thời để ổn định lòng yêu thôi!"

Thiết Vô Vi lập tức châm chọc: "Ổn định lòng yêu? Ai mà tin được? Rõ ràng là lão hồ ly mượn danh heo con để điều khiển mọi người!"

Hoàng khuyển ngoài cửa ngừng lại, bất đắc dĩ nói: "Cũng hết cách thôi. Heo con vừa đi, nhiều trưởng lão cũng thấy chẳng còn ý nghĩa, muốn về hưu luôn… Ngươi cứ coi là mượn danh heo con để hiệu lệnh chư hầu đi!"

"…" Thiết Vô Vi câm nín trong lòng, hóa ra cái thành Cửu U các ngươi lập ra, là để nuôi một con hương heo?

Lúc này, Chư Tinh Tử lấy một miếng bánh đưa cho Hoắc Huyền: "Ta thấy huynh cứ nghiến răng mãi, là vì vết thương đau sao? Ăn chút ngọt đi cho dịu."

Hoắc Huyền quay đầu không thèm để ý.

Chư Tinh Tử bèn ăn luôn miếng bánh đó.

Hoắc Huyền: "…" Hắn bực đến không chịu nổi, lạnh lùng cười khẩy: "Lão hồ ly đó làm sứ giả cho heo con, chẳng phải nên gọi là "Đại nhân Sứ Heo" sao?"

Thiết Vô Vi lập tức vỗ tay hưởng ứng: "Đúng đúng! Gì mà sứ giả? Phải gọi là Đại nhân Sứ Heo!"

Hoàng khuyển ngoài cửa nghe xong thì trợn trắng mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!