Chương 15: (Vô Đề)

•Editor: Lan•

Thiết Vô Vi hết sức bối rối. Chủ thượng lại ăn nhầm thuốc gì nữa rồi?

Trước đây coi trọng con heo con ăn Trường Sinh đan còn có thể hiểu được, giờ lại vì một tiểu đạo sĩ mà đánh gã? Ngài là Ma đầu chứ đâu phải Sắc Ma!

Đột nhiên, Mã Tam Nương lên tiếng: "Đại nhân Chư Tinh Tử, ngài vẫn nên ở lại với ta đi. Ngài xem, bọn họ ai nấy đều không có ý tốt!"

Chư Tinh Tử?!

Thiết Vô Vi lập tức há hốc miệng: "Ngươi nói tên tiểu đạo sĩ này là heo con? Nó… nó sao lại đột nhiên hóa thành người rồi?!"

Nhưng chẳng ai để tâm tới gã cả.

Tuy chẳng rõ tình huống là gì, nhưng với thân phận hộ pháp, Thiết Vô Vi vẫn lập tức đứng về phía Hoắc Huyền, chắn trước mặt Chư Tinh Tử, cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, ấp úng nói xấu Bách Lý Thừa Phong: "Danh tiếng của thành Cửu U các người cũng chẳng hơn gì chủ thượng của ta! Trường Sinh đan của chủ thượng ta từ lâu đã bị người ta nhòm ngó, các người trước không đến tìm, vừa thấy nó ăn xong liền chạy đến— rõ ràng là muốn bắt nó luyện đan mà ăn!

Đệ ngàn vạn lần đừng bị lừa!"

"Ấy da, huynh hiểu lầm rồi." Chư Tinh Tử vội vã xua tay.

"Không hề hiểu lầm chút nào!"

Bên kia, Bách Lý Thừa Phong nhíu mày nghe bọn họ tranh cãi. Trước đó y đã phát hiện con heo biết nói tiếng người, nhưng chưa kịp tìm hiểu kỹ. Giờ nghe Thiết Vô Vi nói, liền hiểu ra: không chỉ biết nói, mà còn có hình người— quả là tin vui từ trên trời rơi xuống.

Thế là y chẳng buồn động thủ nữa, nhẹ giọng hỏi Chư Tinh Tử đối diện: "Ngươi ăn Trường Sinh đan rồi liền có hình người?"

Chư Tinh Tử đứng xa, liền cao giọng đáp: "Khà! Chuyện dài lắm, để về rồi ta kể!"

Hoắc Huyền lạnh giọng: "Về? Về đâu?"

Câu hỏi vừa dứt, Bách Lý Thừa Phong và Chư Tinh Tử đồng thanh: "Dĩ nhiên là về thành Cửu U!"

"Dĩ nhiên là về khách đ**m!"

Bách Lý Thừa Phong sững người, Hoắc Huyền mỉm cười nhạt nhẽo, nói với Chư Tinh Tử: "Vậy thì cứ về khách đ**m ở vài ngày trước đã."

"Không được!"

Bách Lý Thừa Phong vừa dứt lời, kiếm khí của Hoắc Huyền đã lập tức vút tới. Y vội tránh né.

Hai người đã động sát ý, không nói thêm lời nào, liền lao lên trời đánh nhau kịch liệt.

Chư Tinh Tử thấy vậy vội định ngăn cản, nhưng hai người đã bay lên trời cao, nó với không tới. Trên trời, đánh nhau loạn xạ, mấy cái cây ven đường cũng bị vô tội chém đổ mấy gốc.

Chư Tinh Tử sốt ruột nhảy loạn dưới đất: "Các huynh làm gì vậy hả? Đừng đánh nữa! Một người không có mắt, một người không có tay, đều là người đáng thương, cần gì đánh nhau dữ vậy chứ?"

Thiết Vô Vi thấy chủ thượng không cần giúp đỡ, liền tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa: "Đệ nói sai rồi! Con hồ ly kia mù là vĩnh viễn không chữa được, còn tay của chủ thượng ta thì có thể mọc lại đó!"

Chư Tinh Tử nghe thế liền vỗ trán: "Đúng vậy! Nhờ huynh nhắc ta mới nhớ ra… suýt nữa quên mất rồi…"

Sau đó lại tiếp tục hét to: "Hoắc huynh, huynh đừng có bắt nạt Thừa Phong nha!"

Thiết Vô Vi chưa kịp bịt miệng nó thì đã muộn, chỉ thấy một luồng chưởng lực từ trên giáng xuống, may mà gã tránh kịp, bò dậy liền rượt theo Chư Tinh Tử: "Cái đó… tay của chủ thượng ta tuy có thể mọc lại, nhưng hiện tại vẫn chưa! Đệ rõ ràng là thiên vị rồi còn gì!"

Trên không chiến đấu dữ dội, dưới đất Mã Tam Nương thấy tình hình hỗn loạn thì mừng rỡ, lặng lẽ tiếp cận Chư Tinh Tử…

Bà ta định nhân lúc "đại chiến giành heo" đang diễn ra, sẽ lén phun độc làm Chư Tinh Tử bất tỉnh rồi kéo xuống đất trốn. Dưới đất có hàng ngàn hang động, bà ta có thể trốn thoải mái. Hiện giờ Hoắc Huyền đâu còn sức dùng pháp trận truy tìm?

Đợi đến khi Hoắc Huyền hồi phục hoàn toàn, bà ta đã mang "Ma châu đại nhân" trốn xa hàng ngàn dặm rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!