•Editor: Lan•
Chẳng mấy chốc, đầu của heo con ló ra khỏi lớp chăn, đôi mắt tròn xoe như quả nho lấp lánh ánh sáng vui mừng: "Quả nhiên ta rất có khí nóng, mới tí xíu đã sưởi ấm cho huynh rồi!"
"…" Đôi mắt đen sâu kia nhìn nó đầy phức tạp.
Lúc này thân thể nam nhân như lò lửa, nóng hổi, hoàn toàn không còn cảm giác lạnh giá như tảng băng lúc trước. Chư Tinh Tử không ngờ mình lại lợi hại đến vậy, liền trườn sang ngực Hoắc Huyền để thử tiếp, quả nhiên nhiệt độ lại tăng cao— đúng là công lao của nó!
"Chỗ nào còn lạnh nữa không? Mau nói với tiểu đệ, tiểu đệ giúp huynh sưởi!" Heo con lăn lộn trong lòng hắn, cơ thể tròn trịa cứ trượt lên trượt xuống, chẳng mấy chốc trượt tới phần hông…
!
Hoắc Huyền cảm thấy đầu óc như nổ tung một cái "oành".
Hắn sống hơn ba trăm năm, lần đầu tiên lâm vào cảnh chật vật thế này: "Đừng– đừng động nữa!"
Chư Tinh Tử tưởng hắn khách sáo, lại còn định xoay tròn để "truyền nhiệt" thêm, chưa kịp làm gì đã bị hai bàn tay gân xanh nổi rõ túm lên.
"Ối, không cần khách sáo! Giữa huynh đệ với nhau mà!" Nó còn hớn hở, nhưng liếc thấy sắc mặt Hoắc Huyền không ổn, mí mắt hơi đỏ, đang trừng mình.
Chư Tinh Tử nghiêng đầu, nhìn xuống— lúc này mới nhận ra mình đã biến lại thành heo con!
"Ta, ta biến lại rồi này!" Nó mừng rỡ, hai cái móng còn lắc lư, "Xem ra làm việc tốt trong ảo cảnh sẽ giúp đạt được điều ước!"
"…"
Hoắc Huyền đè nén xúc động trong lòng, nhìn nó cười ngây ngô mà không đành nói thật. Cuối cùng cũng lên tiếng: "Ảo cảnh không thể thay đổi hình thái của người ngoài. Là chính ngươi muốn biến về heo."
"Ý huynh là… ta bây giờ có thể tùy ý biến hóa?" Chư Tinh Tử suy nghĩ, "Đúng rồi, ta đôi khi nằm mơ cũng có thể biến qua lại…"
Nói cũng như không! Hoắc Huyền nhắm mắt nén giận. Qua một lúc, cảm giác có gì đó cử động trên người, hắn mở mắt ra thì thấy heo con đang trèo lên ngực hắn, dùng lớp giáp bạc bên vai hắn để soi gương, nhìn kỹ xong, nó giật mình vỗ trán: "Á! Giữa trán ta nổi mụn nè!"
"…" Mặc kệ.
Hoắc Huyền bế nó xuống, liếc thấy giữa trán heo con có một nốt chu sa đỏ tươi, nhìn mãi càng thấy… dễ thương. Ý thức được điều đó, hắn lạnh mặt lại: "Đó là nốt chu sa."
Chư Tinh Tử: "Ta mọc… nốt chu sa rồi hả?"
Hoắc Huyền nhận ra nói chuyện với nó không thể tóm gọn, bèn kể lại những gì Mã Tam Nương từng thấy khi thi pháp, chỉ giấu phần giọng nói kia là của nó.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói nhiều như vậy, ánh mắt không rời khỏi Chư Tinh Tử, mong có thể nhìn ra điều gì đó— nhưng Chư Tinh Tử lại nghe rất hăng say: "Bảo sao huynh hỏi ta có bị hại thành thế này không… hóa ra kiếp trước ta không phải là heo à! Còn gì nữa không Hoắc huynh? Kể tiếp đi!" Nhìn kiểu hóng chuyện như thể đang nghe chuyện thiên hạ.
Hoắc Huyền quay đầu đi, không nói nữa.
Chư Tinh Tử lại đang chìm trong vui sướng vì biến lại được thành người. Nó hưng phấn đứng trên người Hoắc Huyền, nhắm mắt tưởng tượng mình là người…
Hoắc Huyền đang định ngồi thiền, vừa nhắm mắt thì "bịch" — heo con biến thành một mỹ nam trắng trẻo trong sáng, ôm trọn lấy hắn.
"Huynh không lừa ta! Ta thật sự biến lại rồi!" Chư Tinh Tử vừa ngẩng đầu thì thấy Hoắc Huyền đỏ mặt lườm mình.
"Gì đấy? Cho ta ngồi một lúc cũng không được?" Nó lật người đứng dậy, ánh mắt rực rỡ nhìn ra ngoài: "Ta còn chưa chơi tuyết bao giờ! Hồi trước có móng thì đâu nắm nổi quả cầu tuyết, chỉ đẩy bằng mũi thôi… giờ có tay rồi, ta đi chơi đây! Huynh cứ nghỉ ngơi đi!"
Chẳng để Hoắc Huyền phản ứng, nó đã phóng ra ngoài.
Khi Hoắc Huyền ra xem, Chư Tinh Tử đã chơi đến phát cuồng — giữa trời đầy tuyết, nó nặn vô số cầu tuyết rồi ném tứ tung, chạy lăng xăng khắp nơi, còn nặn một con heo tuyết, giờ đang ngồi trên đống tuyết, chống cằm nói chuyện với heo tuyết.
"Ngươi là heo cái hả? Xinh thật đó."
Rồi lại đổi giọng nhẹ nhàng nói thay con heo tuyết: "Còn ngươi là heo đực sao? Oai quá đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!