•Editor: Lan•
Lúc đầu, Chư Tinh Tử không dám tùy tiện đi lại, thấy người khác nghênh ngang bước vào tửu lâu, nó mới bắt chước ngẩng đầu ngẩng cổ, bước đi như thể là công tử nhà giàu, tay vung vẩy, đi vài bước lại quay đầu ra hiệu cho người phía sau đừng để lạc.
Hoắc Huyền: "…"
Ngay lúc đó, nghe phía trước có một tên công tử bột hét to: "Chưởng quầy! Gia đến rồi đây! Mau mau dọn rượu thịt ngon nhất lên!"
Chư Tinh Tử âm thầm nhìn tên đó được người ta vây quanh mời lên lầu, lúc này mới bước vào: "Chưởng quầy! Gia đến rồi đây! Mau mau dọn cám heo lên!"
Hoắc Huyền: "…"
Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn, bỗng sững người.
Vị tiểu công tử này không phải kiểu con nhà giàu lão tưởng, mà mặc đạo bào xanh lam vừa người, tóc dài đen mượt buông sau vai, giữa trán có một nốt chu sa đỏ, gương mặt tuấn tú như ngọc, trắng trẻo tựa tuyết, khiến người ta ngẩn ngơ.
Chắc là đạo sĩ của môn phái nào đó…
Chưởng quầy còn đang ngẩn ngơ thì liếc mắt thấy phía sau nó có một nam nhân đeo trường kiếm, cao lớn oai nghiêm, chân mày sắc như đao, quanh người toát ra sát khí tự nhiên khiến người khác không dám lại gần.
Lão vội vàng dời mắt, nở nụ cười nói: "Khách quan mời vào! Ở đây có đầy đủ món chính ạ!" -(nghe nhầm "cám heo" thành "món chính")
Chư Tinh Tử nghe vậy vô cùng vui mừng, chắp tay cảm ơn: "Đa tạ, đa tạ!"
Nói rồi, liếc thấy một lão gia mũi hếch tay chắp sau lưng đi vào, liền cũng bắt chước đi lên lầu, mũi hếch hếch như huýt sáo.
Chưởng quầy lắc đầu tặc lưỡi: người thì như tiên, sao đầu óc lại có vấn đề vậy?
Hoắc Huyền theo sát phía sau, hai người nhanh chóng vào gian phòng trên lầu.
Vừa ngồi xuống, Chư Tinh Tử liền gọi: "Mang những món cám heo ngon nhất ra đây cho ta!"
Tiểu nhị ngớ ra, rồi nghe người bên cạnh lạnh giọng: "Dọn những món rượu thịt ngon nhất lên."
"Dạ dạ! Hai vị đợi một lát!"
Tiểu nhị đi rồi, Chư Tinh Tử hớn hở đi vòng quanh. Hoắc Huyền lặng lẽ nhìn theo nó— thấy nó hết xoay người nhìn chân tay, lại xoay vòng vòng một chỗ, cuối cùng đứng yên ngẩn người cúi đầu nhìn bản thân.
Hoắc Huyền còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên Chư Tinh Tử ngẩng đầu lao tới, cách một cái bàn lớn, chống tay lên mép bàn, chân nhỏ như heo con nhón lên: "Hoắc huynh! Thân thể này ta thấy rất hợp!"
Hoắc Huyền cố gắng không để mắt đến dáng vẻ như heo con kia: "…Vậy sao?"
"Thật mà! Ta đi lại thấy rất nhẹ nhàng, tay chân vận động rất linh hoạt, giống như thân thể của chính mình vậy! Làm người quả nhiên là hợp với ta!"
Hoắc Huyền bình thản nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ… đây có thể là thân thể thật của ngươi?"
"Ơ?" Chư Tinh Tử ngẩn ra "Hoắc huynh hồ đồ rồi hả? Ta là heo hương mà, thân này làm sao là heo được? Thôi bỏ đi, tiểu đệ không chấp huynh."
Hoắc Huyền giật giật khóe môi, may mà lúc này tiểu nhị đem thức ăn lên.
…
Chư Tinh Tử lập tức bị mê hoặc bởi bàn đồ ăn phong phú, ăn vài món xong lại bóc nho từng trái ăn, thấy tiểu nhị rót rượu, nó nhanh chóng nhận lấy chén, rồi… lè lưỡi ra l**m từng chút một.
Tiểu nhị trợn mắt.
Hoắc Huyền mặt biến sắc.
Tiểu nhị còn chưa kịp lên tiếng thì bị một tiếng quát doạ lùi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!