•Editor: Lan•
Hoắc Huyền quay đầu đi, gắng sức lau máu nơi khóe môi: "Là màu ứ, giờ đỡ rồi."
"… Thì ra vậy." Heo con thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại bản thân hiện giờ cũng yếu xìu và choáng váng, có lẽ cũng bị nội thương nên quay đầu sang… bắt đầu nôn khan.
Hoắc Huyền tâm trạng đang rối loạn bực bội, nghe tiếng heo con nôn thì nhíu mày nhìn qua: "Sao thế?"
Heo con vừa nôn vừa rên: "Ta… ta chắc cũng bị máu ứ."
"…" Hoắc Huyền mím môi, đưa tay bế nó lên đầu gối, kiểm tra cẩn thận, còn lấy tay chạm lên cổ dò mạch.
Heo con vô cùng phối hợp, duỗi cả bốn chân ra: "Huynh đệ, có nặng không?"
"Không thấy tổn thương nội tạng…" Đột nhiên ánh mắt Hoắc Huyền trở nên kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào giữa trán của heo con.
Vết chu sa từng chỉ hiện trên hình thái linh hồn của heo con, giờ lại mơ hồ hiện ra ngay trên trán thân thể heo con này.
Rất kỳ lạ…
Thuật pháp của Mã Tam Nương thuộc loại "Linh Thị" (nhìn thấy linh hồn), vốn không thể ảnh hưởng đến người thi triển thuật pháp, việc heo con xuất hiện dị trạng, rõ ràng không liên quan gì đến pháp thuật vừa rồi.
Hoắc Huyền nhìn chằm chằm vào dấu chu sa, lúc này lại nghe heo con r*n r*: "Buồn ngủ quá… cho ta chợp mắt chút…"
"Đừng ngủ!" Hoắc Huyền vội vàng bóp mũi heo con.
"Sao vậy?" Heo con cố mở hé một bên mắt "Huynh đệ tốt à, để ta ngủ một tí thôi, dậy rồi chăm huynh tiếp."
"Không được ngủ!" Hoắc Huyền không chút do dự kết ấn bằng một tay, đánh thẳng một đạo Hộ Hồn Chú vào cơ thể heo con.
Hắn đã cảm nhận rõ có một thế lực khác đang tranh đoạt hồn phách của Chư Tinh Tử – mà nguồn lực đó không phải từ con quái vật đầu người trong núi.
Thấy heo con sắp nhắm mắt, Hoắc Huyền bế nó lên, vội ghé sát tai nó nói: "Chúng ta đến tửu lâu."
Quả nhiên, mí mắt heo con hé lên đôi chút: "Thật á? Trong động này cũng có tửu lâu sao? Ma châu này giấu kỹ thật!" Rồi mắt lại cụp xuống.
Hoắc Huyền: "…Ngươi giao thần thức cho ta, ta đưa ngươi vào ảo cảnh. Tửu lâu không thiếu."
"Ảo cảnh? Vậy chẳng phải là… nằm mơ sao?"
Không giống mơ.
Nằm mơ cần phải ngủ, mà ngủ là thời điểm linh hồn yếu ớt nhất. Hoắc Huyền dùng ảo cảnh không phải để ngủ mơ, mà là đưa hồn phách heo con trốn vào Tam Thiên Tiểu Giới, giả chết tạm thời, chờ hắn hồi phục.
Chỉ cần hồn không bị phát hiện, thế lực kia sẽ bỏ đi.
Hoắc Huyền trầm giọng: "Ngươi cứ coi là mơ đi."
Heo con chớp mắt: "Mơ mà có ăn ngon thì cũng đáng." Rồi ngoan ngoãn gật đầu, khi Hoắc Huyền kết ấn rút thần thức, cũng thành thật duỗi cả tay chân.
Tay Hoắc Huyền đặt giữa trán nó chốc lát, rồi bất động giữa không trung.
…
Khi Chư Tinh Tử mở mắt lại, thấy mình đang đứng trước một tửu lâu nguy nga lộng lẫy. Nhớ lại cách mình đến đây, nó quay đầu tìm, quả nhiên thấy Hoắc Huyền đứng sau.
Người kia đang nhìn nó chăm chú, rồi như cứng đờ quay mặt đi.
Mùi thức ăn trong tửu lâu bay ra thơm lừng, Chư Tinh Tử định vẫy đuôi gọi hắn, mới nhận ra— mình không vẫy được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!